Trong căn phòng có tiếng cãi nhau xì xào.
- Họ Wills
- Họ Windsor
- Wills
- Windsor
Tiếng đó chính là tiếng cãi qua lại của Roseal và Eric, họ đang tranh nhau giành họ cho đứa bé trong bụng Tần Vô Song.
Theo lẽ sẽ theo họ cha nhưng Windsor cũng là một gia tộc lớn, lòng tự trọng của họ rất cao.
Và không dễ gì trong gia tộc mới có thêm người - là vị trí sáng lạng cho người thừa kế.
Người chịu trận chính là Tần Vô Song, cô đang ngồi nghe hai người bọn họ cãi cọ.
Tề Thiên Mặc thì bay qua Ai Cập nên hai người này tới chăm sóc cô, ai dè họ vừa đến chưa yên ổn được hai ngày đã cãi cọ qua lại, thật khiến cô vừa bất lực vừa buồn cười.
Lần bay qua Ai Cập lần này khá quan trọng, nên không thể không đích thân anh đi vốn dĩ rất lo vì Tần Vô Song đã mang thai hơn tám tháng, anh đi chuyến này cũng rất lo lắng.
- Ui..ư!
Tần Vô Song nhíu mày tay ôm bụng.
Cô đang ngồi trên sô pha, bụng đột nhiên quặn thắt lại khiến cô không kìm được mà khẽ kêu lên Khi nghe thấy tiếng cô thì hai người kia đồng loạt quay lại.
- Vô Song!!
Cả hai đều đồng loạt chạy về phía cô.
- Bụng...mau đưa đến..bệnh viện.
Tần Vô Song mặc dù đau nhưng vẫn cố giữ bình tĩnh, cô còn có thể chịu đựng được.
Roseal liền gọi người, bà làm việc nhanh chóng.
Bệnh viện Tề Thiên Mặc đã sắp xếp từ trước, trước khi đến ngày dự sanh một tuần sẽ nhập viện nhưng đâu nghĩ lại sớm như này, bây giờ còn cách ngày dự sanh đến ba tuần.
Không ngờ đứa trẻ lại nôn nóng không đợi tiếp mà muốn nhanh chóng chào đời đến vậy.
- Vô Song con chịu được chứ?
- V..Vâng..ư
Tần Vô Song vẫn tỉnh táo, ngoài hơi run và hơi cau mày cô cũng không than vãn thêm gì quả là sức chịu đựng tốt đến bất ngờ.
Một tay cô bám vào thành sô pha, bụng cuộn trào lên cơn đau thấu xương nhưng cô vẫn cố nhẹ nhàng đặt lên chiếc bụng lớn.
Eric nhanh chóng đi thông báo với mọi người đồng thời cùng Roseal đến bệnh viện thu xếp các việc lặt vặt còn lại.
Trong phòng đợi sinh.
Tần Vô Song mồ hôi rơi như mưa, hai môi cắn chặt vào nhau chân mày nhíu lại tay nắm chặt ga giường.
Mặt cô tái xanh, đáy mắt ươn ướt.
Bụng càng ngày càng đau, bác sĩ y tá đã vào mấy lần rồi vẫn kết luận chưa sinh được.
Cô và Tề Thiên Mặc chọn sinh thường để đứa bé chào đời khỏe mạnh và người mẹ là Tần Vô Song cũng nhanh chóng hồi phục.
- Vô Song...
Ayena và Calyn bên cạnh một người nắn vai một người xoa bụng, còn Phedra lau mồ hôi cho cô.
Ai nấy đều đang xót xa, nhất là Ayena bà nhìn thấy cháu gái như vậy thì rất thương, lúc bà sinh hai đứa kia thì rất dễ dàng nhưng đến Tần Vô Song thì xem ra khó khăn, cô đã ở trong đây gần hai tiếng rồi.
Rầm!
Cánh cửa phòng mở toang.
Tề Thiên Mặc chạy đến cạnh giường bệnh nơi Tần Vô Song đang ngồi, trên người vẫn dính chút cát bụi, khi nghe tin cô chuyển dạ anh lặp tức sắp xếp trở về nhanh nhất có thể.
Thật may mắn có thể trở về kịp lúc.
Tề Thiên Mặc vội đến nỗi dùng cả phi cơ chuyên dụng của quân đội, lập tức dùng tốc độ nhanh nhất bay về nước B và hạ cánh ngay trên sân thượng của bệnh viện.
- Song.
- Anh về...rồi.
Cô nặng nhọc nói, vừa khi nhìn thấy anh cô liền an tâm hơn, có Tề Thiên Mặc ở bên cạnh nỗi sợ hãi của Tần Vô Song vơi đi không ít.
Ayena thấy thế cũng nhẹ lòng, Phedra thì bị thồn cẩu lương nhiều quá cũng đi ra ngoài, Calyn xem