Tề đại ca.
Một giọng nữ vang lên từ phía sau.
Tần Vô Song bước cạnh Tề Thiên Mặc nhìn gương mặt lạnh tanh của hắn.
Tề đại ca? Nghe ớn quá đi.
Cô nói thầm, ai lại có cái gan dám gọi Tề Thiên Mặc này như vậy.
- Tề đại ca, anh không quên em rồi đấy chứ?
Hai cô gái bước tới.
Người đi trước chính là cô gái tranh giành kim cương ban nãy.
Người sau chắc là người hầu cô ta mang theo.
- Tiểu thư Hogal, cô vui lòng cách xa gia chủ 2m.
Lời nói của Trác Nhiên làm cô ta gượng ghịu.
Nhìn qua Tần Vô Song thấy cô đứng sát anh thì ánh mắt liếc qua cô.
Tần Vô Song nhếch mép, ánh mắt thẳng thừng đối mắt cô ta.
- Tề Gia, cô gái này là..anh có thể giới thiệu em biết không?
Cô ta cố bắt chuyện với Tề Thiên Mặc.
Tề Thiên Mặc không thể ý làm cô ta sượng người.
Nhìn qua Tần Vô Song liền nở nụ cười.
- Chào, Tôi là Enane Hogal, vị hôn thê của Tề Gia đây.
Cô ta nhấn mạnh hai chữ hôn thê.
Tần Vô Song cảm giác được trong lòng nghẹn lại.
- Ồ, Tề Thiên Mặc anh có vị "hôn thê" sao?
Cô quay qua hỏi Tề Thiên Mặc, nụ cười làm Trác Nhiên đứng sau hơi ớn lạnh.
Kèm theo cả tiếng khúc khích giống như đó là một chuyện hài vậy.
Còn Enane hơi ngạc nhiên cùng tức giận, tại sao cô ta có thể gọi thẳng tên của hắn ta chứ?
- Không.
- Được rồi.
Tần Vô Song quay sang nhìn Enane đang đứng cách xa bọn họ 2m, cười.
Khí thế trên người cô lúc này mới tỏa ra, đôi đồng tử màu hổ phách lóe lên sự châm biếm.
- Cô...
Enane hơi run, cô ta cảm thấy luồng khí này rất lạnh lẽo.
- Tiểu thư Hogal, mong cô tự trọng gia chủ tiểu thư không có thì giờ để nói chuyện với cô đâu.
Trác Nhiên tiến lên nói, giọng nói cùng ngữ khí không hề nể nang.
Tề Thiên Mặc cùng Tần Vô Song rời đi, để mặc Enane đứng đó mặt đen lại, tức tối.
- Con nhỏ đó..
Cô ta gầm gừ.
.......
Trên xe, Tần Vô Song nắm chặt sợi dây chuyền màu vàng trên cổ, nhìn về hướng cửa sổ
Lại nhớ về người đàn ông ở sân bay ngày đó, trong lòng lại dâng lên cảm giác khó tả.
Còn Tề Thiên Mặc thì ngồi ngay ngắn bên cạnh nhắm mắt lưng dựa vào ghế.
- Ư..
Bỗng cô khẽ phát ra tiếng động, tay đưa lên đặt trên bụng.
Gương mặt khá khó chịu, chân mày chau lại.
Bụng cô rất khó chịu, cảm giác vừa nóng vừa lạnh, dạ dày lại bắt đầu đau.
Trước giờ vùng bụng là nơi yếu nhất của cô, nên khi bị những vấn đề liên quan đến bụng đặc biệt là dạ dày thì sẽ cảm thấy đau hơn khi bị thương bình thường.
- Hư
Cô cố phát ra âm thanh nhỏ nhất có thể, tay ôm bụng quay mặt về phía cửa sổ, che dấu cơn đau của mình trên gương mặt.
Cơn đau vẫn cứ thế.
Tề Thiên Mặc ngồi cạnh giống như đang ngủ, nên không để ý cô bên cạnh.
Trác Nhiên lái xe thi thoảng vẫn quan sát hai người qua gương chiếu hậu, nhưng không có gì bất thường nên anh không mấy quan tâm, chú trọng vào việc lái xe hơn.
Pằng
Tiếng súng.
Tề Thiên Mặc mở mắt, Tần Vô Song cũng theo phản xạ quay đầu nhìn.
- Gia chủ, có phục kích!
Đùng
Chiếc xe đi đầu đã bị nổ.
hai chiếc xe đằng sau của Tề gia vượt lên trước, trong xe là ba vệ sĩ cầm súng nhướn người ra từ cửa sổ, liên tục nhả đạn.
- Tề Thiên Mặc..
Tần Vô Song lúc này đang đau bụng, lời nói khi phát ra cũng có chút run run.
- Cô sao vậy?
Tề Thiên Mặc nghe được giọng cô có chút kỳ lạ, quay sang hỏi lại sợ cô bị như lần trước.
- Không sao.
Cô đáp trả, xoa xoa vùng bụng một chút cơn đau đột nhiên giảm đi chút, gương mặt cũng đỡ chau lại.
- Có súng không?
- Ngồi yên, cô không cần phải làm gì cả.
Vừa nói, tiếng nổ đùng lại phát ra, nhưng không phải là xe bên Tề gia nổ là chiếc xe bên địch nổ.
- Gia chủ, vệ sĩ bên kia đã tiêu diệt được xe địch rồi.
Tề Thiên Mặc gật đầu, mở cửa xe tự bước xuống.
Nhìn qua Tần Vô Song, ném cho cô một cây súng ngắn.
- Cô ngồi im.
Tần Vô Song không đáp chỉ nhìn anh.
Trác Nhiên cũng theo hắn bước xuống.
Hai người đàn ông tiến về chiếc xe lật ngửa đang bốc khói ấy.
Sau đó Tần Vô Song chợt trợn mắt, cô nhìn thấy hình bóng