Sáng hôm sau.
Tần Vô Song tỉnh dậy, thấy Tề Thiên Mặc đang nằm cạnh, hai mắt nhìn cô chăm chú.
- Ư\, mấy giờ rồi?
Cô ngồi dậy, hơi vươn người.
Thân thể vẫn hơi ê ẩm, đêm qua cái tên này hành cô gần như không ngủ.
Bây giờ người mất hết sức lực, cô khỏe thật đấy nhưng với cái thể lực này của anh ta thì cô địch không nổi.
- 9 giờ sáng.
Họ vậy mà lại ngủ đến gần trưa.
Tề Thiên Mặc không tính đi Anh sao, mà lại để cô ngủ như vậy.
- Lúc nào xuất phát vậy.
- Khi nào em tỉnh thì đi.
Nói xong Tề Thiên Mặc nhổm người dậy, ôm cô từ phía sau, hôn nhẹ lên gáy.
Tần Vô Song không nói gì, cô muốn đứng dậy vào phòng tắm, cả người cô rất khó chịu cảm giác dính dính,thân thể mệt mỏi.
- Em muốn đi tắm.
Cô vỗ vỗ vào cánh tay của anh, dạo này cô cảm thấy anh và cô dường như đã thân thiết hơn trước, ở bên cạnh anh cô thấy rất dễ chịu không bị bài xích nên cách nói chuyện có chút khác, không cứng nhắc như bình thường.
Tề Thiên Mặc liền buông cô ra, Tần Vô Song quấn khăn bước vào nhà tắm.
Một lát sau chuẩn bị xong rồi thì cô mặc một bộ đồ trắng thoải mái đi xuống.
Dưới sảnh có Tề Thiên Mặc, Trác Nhiên và một người nữa.
- Em xong rồi à\, vậy đi thôi.
Anh lên tiếng.
Trác Nhiên đứng cạnh gật đầu, anh chưa bao giờ thấy gia chủ nói cách dịu dàng đến vậy.
Chắc mẩm Tần Vô Song sẽ là chủ mẫu tương lai.
- Ừm.
Cô đang nghĩ không cần mang gì theo sao, nhưng mà chắc anh đã có chuẩn bị hết rồi nên không nhất thiết phải hỏi.
Bọn họ đi ra ngoài, phi cơ riêng đã chờ sẵn.
Tần Vô Song cùng Tề Thiên Mặc bước lên trước, hai người kia lên sau.
Phi cơ này do người đàn ông đi sau kia điều khiển, hắn ta là Tử Lâm, thuộc hạ thân cận của Tề Thiên Mặc giỏi nhất là điều khiển máy bay và xác định phương hướng.
Sau khi đã an ổn, phi cơ cất cánh.
Tần Vô Song ngồi cạnh Tề Thiên Mặc vẫn thấy hơi buồn ngủ chắc do đêm qua cô ngủ không đủ giấc, từ khi ngủ cùng anh ta có vẻ vấn đề về giấc ngủ của cô đã cải thiện đôi chút.
- Mệt sao?
Tề Thiên Mặc nhận thấy cô không thoải mái, mặt lại hơi lờ đờ nên quay qua hỏi.
- Ừm\, hơi buồn ngủ..oáp.
Nói xong cô ngáp một tiếng.
Tề Thiên Mặc mỉm cười nhẹ.
- Ngủ đi\, khi nào đến nơi anh sẽ gọi.
Chuyến bay này khá dài nhưng với phi cơ do Tử Lâm lái thì nhanh nhất là 4 tiếng, thời gian đó đủ để cô ngủ một giấc, là do anh đêm qua làm cô mệt rồi.
Tần Vô Song liền tựa đầu vào ghế, ngả người ra phía sau, cố gắng tìm tư thế thoải mái nhất để ngủ.
Tề Thiên Mặc thấy cô khó khăn như vậy liền giữ đầu cô ngả về vai anh, tạo cho cô cách ngồi thoải mái nhất.
Tần Vô Song tìm được tư thế thích hợp liền nhắm mắt.
..............
4 tiếng trôi qua, chiếc phi cơ đáp xuống một biệt phủ rộng lớn.
Bốn người bước xuống, Tề Thiên Mặc và Tần Vô Song bước xuống đầu tiên, một hàng người giúp việc đã đứng sẵn.
Cô nhìn quanh, biệt phủ này nhìn không giống biệt phủ bình thường, rất to và rộng có thể so sánh với