“ Trời lạnh rồi, con người rất dễ trở nên yếu đuối, cũng mềm lòng hơn.” Là cô không muốn nói ra chính là do những tủi thân bấy lâu không đè nén được nữa nên khóc thê thảm đến vậy.
Anh là biết cô đang nói dối, bằng cách nào đó sẽ để cô chính miệng mình nói ra: “ Không biết lúc đau buồn sẽ như thế nào nhỉ?”
“ Vết thương lòng thì ai cũng có mà đúng chứ? Chẳng nhẽ Hàn tổng không có tâm tư gì sao?”
Sửng sốt vài giây, anh đang hỏi cô mà nhỉ, sao lại thành người phải trả lời nữa rồi.
Xem đi cô gái tinh ranh thế này thì làm sao mới dụ đỗ được đây.
“ Tâm tư ư? Mmmm để tôi nghĩ xem.
Có lẽ là em chăng?”
Không tin vào tai mình, Lục Mạn Y lúng túng nhích mông lùi lại về sau.
Cô vờ như không hiểu ra tâm ý trong lời nói của anh: “ Hàn tổng lại nói đùa rồi.
Hơ hơ...Tôi đói rồi, anh có muốn ăn gì đó không? Nếu không thì thả tôi ngay đó nhé!” Cô chỉ ngón tay vào một quán KFC phía trước.
Gì chứ? Cô lại muốn đống thức ăn nhanh dầu mỡ, vô bổ kia chui vào bụng cô thay cho bữa sáng.
E là nếu hôm nay anh không ở đây thì cũng chăng bao giờ có cơ hội biết được thói quen ăn uống không tử tế này.
“ Anh đưa em đến nơi khác, chiêu đãi em một bữa thịnh soạn.
Thấy thế nào?”
“ Nếu anh đã nhiệt tình như vậy, thì tôi cung kính không bằng tuân mệnh.
Let’s go!” Lục Mạn Y sảng khoái đồng ý, trong lòng cô không khỏi ấm áp, cô một lần nữa đem ánh nhìn chăm chú về phía người đàn ông cạnh mình.
Đương nhiên là phải đáp ứng đề nghị này chứ, hời thế cơ mà.
Nếu từ chối, há chẳng phải sẽ hụt mất cơ hội hưởng lợi từ Hàn Thiên Ngạo sao.
Cô có chút bỗng nhiên năm giây, ngẫm nghĩ: “ Cơ mà hắn đột nhiên dạo này hơi cổ quái ấy nhỉ? Đang tích đức dành cho cháu chắt đời sau nhỉ? Ha...Thế là mình may mắn được hưởng.
Thích thật!”
Hàn Thiên Ngạo khá hài lòng về thái độ của cô, lén nhịn cười ngay sau giả vờ mặt lạnh nói: “ Thỏa mãn thật nhỉ?”
Cô gật đầu đồng ý, còn kèm theo tiếng cười lém lỉnh, nói: “ Đúng vậy nha.”
Lục Mạn Y thanh âm chọc đáy lòng người, ngọt ngào kiều diễm, dung nhan tuyệt mỹ càng thêm mê hoặc lòng người.
Một mực giữ bình tĩnh, khống chế bản thân, đều bị Mạn Y làm cho tâm trí lay động.
Anh lập tức nhăn lông mày, quay đầu nhìn về phía tiểu yêu tinh, người gợi lên ha m muốn vào lúc này.
Không suy nghĩ nhiều liền tiến đến cô gần hơn, không để cô kịp chống đỡ, Hàn Thiên Ngạo nhanh chóng hôn xuống môi cô, một cái thật dài thật nồng cháy.
Cái lưỡi kia còn cố tình tách môi cô ra, không đáp trả ngược lại còn mím chặt làn môi cự tuyệt đầu lưỡi và xâm chiếm.
Mới vừa rồi còn có ý định muốn đẩy anh ra, nhưng chẳng hiểu sao lại càng muốn nhiều hơn thế nữa.
Cô không những không