Sáng hôm sau, Hàn Yên Nhi tỉnh dậy thấy anh đang ngủ trên ghế sofa. Cô đang cảm thấy rất biết ơn anh. Cô nhìn sang phía bên cạnh. Ơ? Đó là chiếc xe lăn mà. Anh biết cô không thể đi lại được nên đã mượn chiếc xe lăn đó của một người bạn. Cô từ từ ngồi lên chiếc xe lăn, di chuyển vào phòng vệ sinh.
Cô đã tự động lấy điện thoại của anh. Gọi cho một chiếc taxi.
Cô di chuyển ra khỏi căn phòng đó. Bỗng cô giúp việc đi lên.
“ Ai za! Đây chẳng phải là cô con gái lớn của Hàn gia sao?”_ Cô ta đứng khoanh tay trước mặt cô
“ Cô giúp tôi chuyện này được không?”_ Cô cầm lấy tay cô ta
Cô ta xua tay ra và nói: “Tại sao tôi phải giúp cô? Mà có chuyện gì?”
" Tôi muốn cô đưa tôi ra khỏi đây. Cô chỉ cần đưa tôi ra khỏi cổng nhà, tôi đã bắt taxi rồi."
" Được! Tôi sẽ giúp cô!"_ cô ta đẩy cái xe lăn giúp cô ra khỏi cổng nhà
Lúc cô xuống, taxi đã tới rồi. Chú tài xế bế cô lên xe và chở cô đi. Chiếc xe lăn nó đâu phải của cô nên cô đã để lại.
Hàn gia...
" Con đi đâu cả đêm hôm qua vậy?"_ Cha cô đập tay xuống bàn, cáu gắt
Cô ngồi trên ghế, lạnh lùng đáp: "Từ trước đến nay, tôi đi đâu, làm gì có bao giờ cha quan tâm đâu. Sao hôm nay, lại có lòng tốt hỏi thăm tôi vậy?"
Ông tức giận: "Con... con là con của cha. Tại sao cha không lo lắng cho con được?"
Cô liền bĩu môi, nước mắt bắt đầu nhỏ từng giọt, cô nghẹn ngào: "Vậy tôi hỏi ông, từng lúc sinh ra cho đến nay, ông đã bao giờ quan tâm đến tôi dù chỉ là một giây chưa? Lúc nào ông cũng công việc công việc. Có bao giờ quan tâm đến đứa con gái tàn phế của ông đâu kia chứ. Nếu có quan tâm thì ông chỉ có quan tâm đến con Chi mà thôi!"
Lúc đó, Hàn Tĩnh Chi đi cùng với Diệp Hoan xuất hiện. Hàn Tĩnh Chi giọng nghẹn ngào (giả tạo): "Chị Yên Nhi à, em thật không muốn cướp đi tình thương của cha mẹ dành cho chị đâu. Nhưng... em đâu có làm gì mà chị lại ghét bỏ, ganh tị với em như vậy?"
Cô đập tay xuống bàn, tức giận: "Mày im đi! Đồ giả