Hôm nay, là ngày công bố kết quả, lớp nào sẽ là lớp thắng, ai sẽ là người được bình chọn để đi vào giới showbiz. Ai cũng nôn náo biết được kết quả.
Thầy hiệu trưởng đứng trước toàn trường, đứng trước mặt các bạn học sinh và nói: "Vừa rồi, lớp nào cũng vất vả tập luyện. Nhưng... có rất nhiều lớp không thể đoạt giải. Hôm nay, tôi sẽ công bố lớp nào sẽ được đi chuyến du ngoạn trên biển và ai sẽ là người được chọn vào giới showbiz. ĐÓ LÀ... LỚP A1 VÀ BỐN BẠN, HÀN YÊN NHI, CAO TRƯỜNG PHONG, CHU HẮC MINH VÀ KIỀU TÚ NHI. Xin chúc mừng các em!"
Bốn người họ vui mừng không ngớt. Họ đi vào lớp thì các bạn học không ngừng cảm ơn. Thầy Ngô gặp riêng Yên Nhi: "Em Hàn, tại sao em lại tự ý thay đổi kịch bản do tôi soạn?"
Cô nói: "Em xin lỗi thầy vì đã làm như vậy. Thầy có thể phạt em!"
Thầy đặt tay lên vai cô và nói: "Làm tốt lắm. Em xứng đáng được thưởng, không phạt gì cả!"
Cô vui mừng trở về lớp thì gặp bác sĩ Vương.
Anh tới gần cô, đưa hoa cho cô và nói: "Chúc mừng cô nha!"
Cô ngạc nhiên: "Sao anh biết?"
" Hôm qua, tôi cũng tới tham dự mà. Cô diễn tốt lắm!"
Cô cầm lấy bó hoa của anh: "Cảm ơn, tính lại cũng sắp một năm rồi, tôi muốn trả ba trăm triệu. Trong thời gian qua, anh đã giúp đỡ tôi rất nhiều. Tôi đã có thể đi được và chạy nhảy được là một phần nhờ anh. Tôi thật sự cảm ơn anh! Tối nay, anh tới
nhà tôi đi, tôi sẽ trả tiền cho anh. Chúng ta sẽ không còn liên lạc nữa!"
Anh cười đau khổ: "Ừ! Tôi biết rồi!"
Vào buổi tối hôm đó, cô đang ngồi xem tivi, vẫn nghe thấy tiếng chuông cửa. Cô chạy ra mở cửa. Đó là bác sĩ Vương. Cô mời anh vào nhà và mang ba trăm triệu đặt lên trên bàn. Cô nói: "Từ giờ, chúng ta không còn gặp nhau rồi. Đây là ba trăm triệu, tôi trả tiền cho anh. Và giữa chúng ta sẽ chỉ là bệnh nhân và bác sĩ cũ. Nếu có gặp nhau ngoài đường thì chào nhau một tiếng cho phải lẽ. Thôi anh về đi!"
Bác sĩ Vương không cam tâm, anh ta đã ở bên cô lâu như vậy mà cô không một chút động lòng sao. Anh ta nắm lấy tay cô: "Yên Nhi, trong suốt thời gian qua, em không một chút yêu anh sao?"
Cô sợ hãi gạt tay ra, run rẩy: "Anh... đang làm gì... vậy? Anh... anh tính làm gì với tôi hả?"
Anh ta nhào lên người cô: "Yên Nhi, em có biết anh khao khát em lâu lắm rồi không? Bây giờ, anh phải giải phóng cơn thèm khát trong lòng anh bấy lâu nay!"
Anh ta xé áo cô ra. Lấy một miếng vải nhét vào miệng cô. Cô không thể la hét, chỉ phát ra những âm thanh: "Ứm... ứm... ưm..."
"SẦM"
Cao Trường Cung từ đâu xuất hiện, đạp cửa xông vào và đánh vào mặt hắn ta. Hắn ta sợ hãi bỏ chạy. Anh lấy