Cô đành phải nghe theo thôi.
Lại phải nợ anh một lời cảm ơn rồi.
Cô cùng với bé Rose, Hoắc Cảnh Nha và Cao Trường Cung cùng với bé tiểu Lưu đến một quán ăn gần đó.
Quán ăn này chẳng cao sang gì, chỉ là một quán ăn lề đường.
Nếu là người khác là anh bỏ về rồi đấy, nhưng anh muốn tìm hiểu về cô và bé Rose, xem cô có phải là Hàn Yên Nhi không.
Anh thật sự mắc một căn bệnh đó là sạch sẽ.
Phải! Vì căn bệnh đó mà bây giờ anh vẫn còn độc thân.
" Không liên thiên nữa vào vấn đề chính thôi!"
Hoắc Cảnh Nha bắt đầu gọi món.
Cô gọi những món ăn rất tầm thường, chẳng phải là sơn hào hải vị hay nem công chả phượng.
Có vẻ như ai cũng cầm đũa lên.
Cậu bé Cao Trường Lưu hàng ngày đều được bà nội_ bà Cao nấu cho những món ngon, khi nhìn những thứ này, thật sự cậu bé chỉ muốn "ẹ" nhưng tiểu Lưu nhà chúng ta đang muốn có mẹ, và cô đã được cậu bé ưng.
Cậu bé cầm đũa lên...
" Chà...
không đến nỗi tệ.
Ngon phết!"
Cao Trường Cung nuốt nước bọt, thật sự anh chưa bao giờ ăn những món ăn lề đường này.
Cô thấy sắc mặt anh không được thoải mái, hỏi:
"Cao tổng, anh...
không khoẻ sao? Hay là đồ ăn không hợp khẩu vị?"
Anh đối mặt với câu hỏi của cô, liền cầm bắt cơm lên, khắp một đống thức ăn bỏ vào bát.
Anh nhét từng miếng thịt vào miệng.
Cô nhìn anh ăn như vậy cứ nghĩ là anh ăn rất ngon.
Thật ra là miễn cưỡng thôi.
Anh nhuốt từng miếng ăn, mặt thì...
Cuối cùng cũng ăn xong, Hoắc Cảnh Nha lấy tiền trong túi ra, chưa kịp trả tiền.
Với bản lĩnh và cách sống của anh, anh không để cho người khác nhất là phụ nữ trả tiền (ăn).
Anh rút một cái thẻ đen trong túi ra đưa cho phục vụ.
Anh nói với Hoắc Cảnh Nha:
" Là một thằng đàn ông, tôi không cho phép người khác trả tiền ăn, nhất là phụ nữ."
Cậu nhân viên trả lại thẻ cho anh và nói:
" Anh thanh toán bằng tiền mặt đi ạ."
" Bao nhiêu?"
" Dạ Năm trăm nghìn."
Anh lấy trong túi ra hai tờ 500 đưa cho phục vụ.
" Bo."
Cái số tiền 500,000₫ đối với anh nó bé như một hạt cát.
Anh bo thêm cho cậu phục vụ kia 500.
" Đù! Rick kid." _anh phục vụ chỉ biết há hốc mồm ra vì sung sướng
Hoắc Cảnh Nha thấy anh quả là một người đàn ông tốt.
Nhưng đó là chồng của Anna_ em gái kết nghĩa của cô mà.
Cô không muốn làm trà xanh đâu.
Anh bước ra chỗ cô và bé Rose, hỏi:
"Để tôi đưa cô về luôn nha?"
Cô đang né tránh anh
" Cảm ơn nhưng tôi không cần."
Tiểu Lưu chạy ra chỗ cô, kéo nhẹ cái tay của cô, mặt làm nũng: "Cô ơi~ cô về cùng với con đi."
Cao Trường Cung để ý bé Rose cả buổi trời không thèm nói một câu, mặt thì cứ buồn bã, cô bé đang cảm thấy rất xấu hổ với mẹ.
Anh chợt nhớ ra trong túi có một cái kẹo mút, anh đưa cho Rose và mỉm cười thân thiện
" Bé yêu, chú cho cái kẹo nè!"
Cô bé được anh gọi là bé yêu, Rose quay mặt lại, cô bé cầm lấy chiếc kẹo, ánh mắt vẫn còn một chút buồn bã:
" Con cảm ơn chú!"
Với sự nũng nịu của tiểu Lưu, cô không