Cô đang ở trường quay, cầm cái điện thoại, lướt lướt Facebook, ngồi trên ghế cho người ta tô dặm lại phấn.
“ Ting” _thông báo trong điện thoại
Cô mở ra thì mới biết trong Gmail, hộp thư đến có tin.
“ Thư mời từ Khách sạn Hàn thị”
Cô nhìn thấy Hàn thị liền vội bấm vào ngay.
Trong thư viết:
Kính chào cô Anna! Khách sạn chúng tôi muốn mời cô đến dự tiệc vào ngày **/ tháng**/năm****
Ngày này là ngày công ty chúng tôi thành lập khách sạn Hàn thị và cũng là ngày đứa con gái bé bỏng của CEO chúng tôi ra đời.
Chúng muốn mời cô tham dự và chúng tôi được biết là cô hát rất hay.
Mong cô có thể góp một phần giọng hát của mình vào buổi tiệc này.
Chúng tôi sẽ trả cát-sê hậu hĩnh.
Trân trọng cảm ơn cô!
Khách Sạn Hàn Thị
“ Kia chẳng phải là ngày sinh nhật của mình sao? À mà không...
ngày này là ngày mình đau khổ nhất.”
Cô nghĩ bụng và cười khổ.
Cô liền nhắm mắt nhớ lại ký ức đã sảy ra...
Cô chưa từng được tổ chức sinh nhật tại nơi đây.
Năm nào, cô cũng đón sinh nhật một mình, à không đón sinh nhật cùng vú Ba
Vú Ba cũng chẳng hay có tiền, mỗi năm đến sinh nhật của cô là bà lại đi ra ngoài tiệm đặt cho cô cái bánh kem chưa đến 200.000₫
Hai người mỗi năm lại đón sinh nhật cùng nhau.
Quay lại 18 năm về trước...
Lúc này, cô là một đứa bé 5 tuổi và đã phải hứng chịu nhiều đau khổ, đó là cô đã phải ngồi xe lăn từ lúc đó, cha mẹ ruồng bỏ, bị thiên vị.
Những lúc cô bị mẹ (bà Thẩm) mắng chửi thì cha cô không có nhà.
“ ĐỒ RÁC RƯỞI! MÀY LÀ CÁI THỨ ĂN HẠI.
CÓ MỖI CẦM CÁI BÁT THÔI MÀ CŨNG LÀM VỠ!”
Cô bé ngồi trên chiếc xe lăn, tay chân bủn rủn, mắt thì khóc, nước mũi chảy ra tèm nhem, giọng sợ hãi: “Huhuhuh...
Mẹ ơi, con xin lỗi.
Men đừng mắng con.
Huhuhuh...”
Cô bé Hàn Yên Nhi dùng tay lau nước mắt nhưng không ngừng khóc được.
Bà Thẩm cứ tiếp tục mắng:
“ MÀY CÓ IM KHÔNG? CÁI CON NÀY, MÀY ĐỊNH LẤY NƯỚC MẮT LÀM ĐẦU À?”
Bà Thẩm lấy cây roi mây ra nói lớn: “XOÈ TAY RA!”
“ Huhu...
Mẹ ơi...
Con biết lỗi rồi.
Mẹ đừng đánh con...”
“ MÀY CÓ XOÈ TAY RA KHÔNG? NHANH!”
Cô bé tội nghiệp sợ hãi xoè đôi bàn tay bé nhỏ ra cho mẹ đánh.
Bà Thẩm cầm roi vụt mạnh vào tay trái của cô khiến cô đau đớn thốt lên và rụt tay lại
“ Áhhh”
Lúc này, bà Ba vừa đi chợ về, đội cái nón rơm đi vào nhà.
Bà thấy cô đang sợ hãi, hoảng hốt, khóc lóc.
Bà xót lắm, thương con, bà chạy tới, làm rơi giỏ thức ăn vừa mua về rơi xuống sàn.
“ Bà chủ, sao bà lại đánh cô Hai.”
Bà quỳ xuống, nắm lấy đôi bàn tay của cô vừa bị bà Thẩm đánh và xoa dịu
Bà Thẩm tức giận: “Tôi là mẹ nó hay bà lại mẹ nó? Tránh ra!”
Bà Thẩm xô mạnh bà Ba ra.
Cô khóc lóc: “Mẹ ơi...
Con xin lỗi...
Mẹ đừng làm vú Ba đau...
Huhuhuh
...
Con sợ!”
Bà Thẩm cười gian ác, tay cứ nắm chặt lấy cây roi mây không ngừng chỉ thẳng mặt cô và xúc phạm
“ MÀY...
TAO LÀ MẸ MÀY.
TAO DẠY MÀY THÌ CÓ GÌ LÀ SAI.
MÀY KHÔNG BÊNH TAO MÀ MÀY ĐI BÊNH CÁI CON GIÚP VIỆC NÀY À? TAO ĐÁNH CHO MÀY CHẾT!”
Bà Thẩm cầm roi vụt trực tiếp vào thân thể gầy gò của cô
“ Áhhhhh...”
Bà Ba đau đớn đứng dậy, lấy thân che chở cho đứa con gái của bà.
Sau khi vụt hơn chục nhát roi.
Bà Thẩm vứt cây roi mây xuống dưới đất
“ Hừ, mệt quá! Mày nhớ trận đánh ngày hôm nay, lần sau đừng có tái phạm.
Còn bà! Mau đi làm việc đi!”
Bà Thẩm quay người rời đi.
Bà Ba dù chịu đòn rất đau nhưng bà vẫn lo lắng cho cô: “Cô Hai, cô có sao không?”
Cô nghẹn ngào khóc: “Huhuhuh...
Vú Ba...
Con cảm...
cảm ơn vú Ba...
vú Ba có đau...
đau không?”
Bà Ba cười hạnh phúc: “Tôi...
tôi không sao ạ.
Cô chủ không bị gì thì tôi vui rồi.”
Bà sẽ lau những giọt nước mắt trên gương mặt mịn màng, bé bỏng của cô.
Lúc này, Hàn Tĩnh Chi vừa đi chơi cùng đám