Những thứ cậu cần đều ở đây.
Diệp Ninh đưa usb cho Tống Kiều, bên trong là bằng chứng Hạ Y Thuần cùng Catthy giao dịch.
Tống Kiều nhận lấy, nói bằng giọng thích thú.
- Cô em này tuổi nhỏ mà thật thâm độc, chỉ vì một tên đàn ông tồi tệ mà nhẫn tâm phá hư sự nghiệp của chị gái mình.
Diệp Ninh mỉm cười, cất giọng thản nhiên:
- Nơi lạnh nhất là lòng người, câu nói này không sai đâu.
Tiếp theo cậu định làm gì?
Tống Kiều xoay xoay usb trong tay, cười nhạt:
- Giúp Hạ Y Thuần hoàn thành tâm nguyện.
Diệp Ninh vỗ vai cô, sau đó đứng thẳng dậy:
- Được rồi, chúc may mắn.
Mình bây giờ phải mang thân thể cậu quay về tổng bộ một chuyến.
Cậu tự lo đi.
Tống Kiều nhíu mày, trong ánh mắt không giấu được sự lo lắng:
- Ninh Ninh, Đàm Mặc thật ra có ý với cậu.
Nếu không thể tiếp tục, chi bằng lợi dụng thế lực trong tay hắn rời khỏi Bạch Hồ.
Diệp Ninh quay đầu, mỉm cười nhìn cô:
- Mình còn chuyện quan trọng, đợi sau khi mình làm xong sẽ đi.
Kiều Kiều, cậu đừng lo.
Mình sẽ không gặp chuyện gì đâu.
Diệp Ninh quay lưng, giơ tay lên thay cho lời tạm biệt.
Tống Kiều nhìn theo, cảm thán:
- Đồ ngốc, cứ nhớ mãi không quên thì có tác dụng gì?
Trên cầu, từng trận gió đêm lùa qua mái tóc, Tống Kiều lắc đầu, bước về hướng ngược lại với Diệp Ninh.
Từ sau khi Tô Lâm thất bại, mỗi ngày Hạ Y Thuần đều như ngồi trên đống lửa.
Cô ta sợ một khi bại lộ thì khó mà tiếp tục ở lại Hạ Gia.
Vì vậy sau khi nhận được điện thoại hẹn gặp của Tống Kiều, cô ta đã nhanh chóng chạy đến.
Nhìn bộ dạng chột dạ của Hạ Y Thuần, Tống Kiều bất giác cười khẩy:
- Em gái, tiệc sinh nhật lần trước có vừa ý em không?
Bàn tay đặt dưới gầm bàn của Hạ Y Thuần nắm chặt, ép bản thân nặn ra một nụ cười tự nhiên.
- Là mẹ cất công chuẩn bị cho em, sao có thể không vừa ý.
Chỉ là giữa chừng không thấy chị, em và ba mẹ rất lo lắng.
May mắn là chị không bị làm sao?
- Cô cảm thấy đó là may mắn à?
Nụ cười của Hạ Y Thuần chợt tắt, khó hiểu nhìn sắc mặt lạnh nhạt của Tống Kiều:
- Chị, ý chị là gì?
Tống Kiều bấm vài cái trên điện thoại, một giọng nói quen thuộc cất lên: "Gọi nhiều người một chút, tiền bạc không thành vấn đề, chỉ cần có thể khiến cô ta thân bại danh liệt".
"Hạ tiểu thư, đó là chị gái cô đó.
Nếu danh tiếng cô ta hỏng, e là sẽ liên lụy đến Hạ Thị đấy."
"Chỉ cần tôi thuận lợi kết hôn, trở thành dâu trưởng Lăng Gia thì Hạ Thị có như thế nào cũng không liên quan gì đến tôi cả..."
"Hạ tiểu thư, cô đúng là rất độc ác.
Nhưng không sao, tôi thích..."
Tiếp theo là điệu cười hết sức đê tiện của Tô Lâm.
Hạ Y Thuần tái mặt, cô ta vươn tay muốn giật lấy điện thoại nhưng đã bị Tống Kiều ngăn cản.
Ánh mắt cô ngậm ý cười, chỉ mới dùng sức thì Hạ Y Thuần đã đau đớn kêu lên.
Tống Kiều hất tay cô ta ra, dửng dưng nói:
- Nếu tôi đem thứ này giao cho cảnh sát, cô nói xem bản thân sẽ ngồi tù bao lâu.
Hạ Y Thuần nước mắt lưng tròng, đáng thương nhìn Tống Kiều:
- Chị, em biết mình sai rồi.
Là em nhất thời hồ đồ.
Chị tha cho em được không, em cầu xin chị.
Cô ta vừa nói vừa khóc, giọt nước mắt như châu ngọc đứt dây ào ào rơi xuống.
Chỉ cần là người lương thiện, đều sẽ vì sự yếu đuối này mà mủi lòng.
Nhưng Tống Kiều không hề lương thiện, cô chỉ sống theo quy tắc của chính mình.
Đã làm sai thì phải nhận hậu quả.
Hạ Y Thuần nhận ra người chị gái vốn yêu thương mình giờ đây luôn hờ hững, cô ta khóc lâu như vậy vẫn không nhận được một lời an ủi nào.
Hạ Y Thuần phát hiện nước mắt hiện tại không thể giải quyết vấn đề, vậy nên chỉ có thể bình tĩnh lại.
Sắc mặt cô ta lạnh lẽo, lời nói ra không mang chút cảm xúc:
- Nói đi, chị muốn gì ở tôi?
Tống Kiều mân mê điện thoại trong tay, ngữ điệu thản nhiên:
- Tôi thích bộ dạng bây giờ của cô hơn đấy.
Thế này đi, nếu cô đã muốn gả cho Lăng Thiên thì tôi sẽ thành toàn cho hai người.
Hạ Y Thuần nghe thấy lời này, bất giác cười lạnh:
- Chị có thể tốt bụng như vậy ư? Đúng là hiếm có.
- Không được sao? Người đàn ông đó tôi không cần nữa, cô muốn thì cứ đến lấy.
- Không cần vòng vo, cứ nói rõ yêu cầu của chị đi.
Tống Kiều đem một tờ giấy khám thai đặt lên bàn, bên trong ghi tên của Hạ Y Thuần.
Cười vô hại:
- Tôi muốn cô công khai mối quan hệ bất chính của hai người trước mặt trưởng bối hai nhà, để Lăng Thiên không thể không chịu trách nhiệm.
- Chị điên sao? Làm vậy tôi và anh ta sẽ tiêu đời.
Mà mọi người cũng không chấp nhận.
Tống Kiều nhướng mày, hai chân bắt chéo tựa lưng vào ghế.
- Lúc hai người lên giường với nhau, thì phải nghĩ đến sẽ có ngày này chứ? Cô chỉ có hai con đường để chọn.
Đừng nói tôi không nhắc nhở cô, cho dù là chọn lựa ra sao thì mặt mũi của cô cũng không cứu vãn nổi.
Suy nghĩ xong rồi thì gọi cho tôi.
Tống Kiều nói xong thì đứng dậy rời đi, để lại Hạ Y Thuần vẫn còn phẫn nộ bóp chặt tờ giấy trong tay.
Vừa ra