Xử lý xong rồi, cô có thể rời đi.
Diệp Ninh mặc lại áo khoác, suy yếu đi ra bên ngoài.
Mọi người lướt qua cô đều mang nét mặt vô cảm, hoàn toàn không hề có ý định giúp đỡ.
Diệp Ninh đã quen với chuyện này, nhanh chóng đi đến phòng chủ thượng.
Lúc cô định đẩy cánh cửa ra, một giọng nói quen thuộc khiến cô bất ngờ dừng lại:
- Saly bị thương quá nặng.
Nếu cưỡng chế dùng thuốc e là có cứu sống cũng không kéo dài được quá lâu.
Rose thong thả nhấp môi son vào tách trà, cười lạnh:
- Ai bận tâm nó sống chết thế nào, chỉ cần nó có thể gi3t chết lão già đó là được.
- Dù sao đứa trẻ đó là do bà đích thân nuôi lớn, nó còn gọi bà một tiếng mẹ nữa.
Bà...!thật sự nhẫn tâm sao?
Rose nhíu mày, bà ta giằng mạnh tách trà lên bàn nói với giọng lạnh băng:
- Từ bao giờ mà ông lại trở nên lắm chuyện như vậy hả? Ông đừng quên tôi đã từng làm gì với nó.
Nếu nó nhớ ra tất cả, thì nó cũng sẽ không vì tôi đã nuôi dưỡng nó mà chừa một đường sống cho tôi đâu.
Huống hồ suy cho cùng cũng là tôi có lòng riêng, xem nó là công cụ để báo thù mà thôi.
Con gái tôi đã chết từ hai mươi lăm năm trước rồi.
Chứng kiến Rose phẫn nộ, người đàn ông cũng không muốn nói tiếp.
Ông lắc đầu, buồn bã quay đi.
Rose vẫn chưa hết tức giận, bà nhìn theo bóng người đàn ông cất giọng trào phúng:
- Một đám giả nhân giả nghĩa còn tự cho mình có quyền giáo huấn người khác.
Ngay đến giọt máu của mình mà còn có thể xuống tay, tôi làm như vậy thì có gì không đúng?
Bàn tay đưa ra kéo nắm cửa của người đàn ông dừng lại.
Ông ta quay đầu, nhìn về phía Rose nở nụ cười buồn:
- Doanh Doanh, hắn là hắn còn bà là bà.
Bà đừng để hận thù nuốt chửng mình.
Trước đây, bà không phải là người như vậy...
Rose nghe thấy lời này bất giác nở nụ cười tự giễu:
- Tống Doanh ngày đó đã chết trong trận hỏa hoạn rồi.
Ông cứu tôi, tôi rất cảm kích ông.
Nhưng chuyện của tôi ông đừng có xen vào.
Ông nhất định phải cứu sống nó, tôi muốn nó phải tự mình hoàn thành nhiệm vụ cuối cùng này.
Diệp Ninh đứng bên ngoài âm thầm nhíu mày, Rose muốn dùng loại thuốc còn chưa nghiên cứu hoàn chỉnh tiêm cho Tống Kiều, đây chẳng khác nào là muốn mạng.
Không được, cô không thể để người bạn duy nhất của mình gặp chuyện.
Diệp Ninh quay đầu, lần nữa quay trở lại phòng thí nghiệm.
Nhìn thấy cô, Willson khẽ nhíu mày:
- Còn có chuyện gì sao?
Diệp Ninh lấy lại bình tĩnh, lạnh lùng nói:
- Tôi muốn vào xem Saly một lát.
Đội trưởng, có tiện không?
Willson biết rất rõ mối quan hệ thân thiết giữa hai người, thở dài nói:
- Nhanh lên, sắp tiến hành điều trị rồi.
Diệp Ninh gật đầu, sau đó nhanh chóng đi vào bên trong.
Nhìn Tống Kiều chẳng khác nào thi thể đặt trong lòng thủy tinh, cảm xúc của Diệp Ninh có chút phức tạp.
Cô nắm lấy tay Tống Kiều, xúc động nói
- Saly, mình biết cậu rất kiên cường.
Cho dù ra sao, cậu cũng phải cố gắng tỉnh lại đó.
Diệp Ninh cúi đầu, sau đó nhanh chóng đem một thiết bị định vị nhỏ như con bọ đặt dưới giường bệnh của Tống Kiều.
Xong xuôi, cô mới buông tay rời khỏi.
Lần nữa quay lại phòng chủ thượng, Diệp Ninh đã thấy Rose ngồi ở nơi đó đợi mình.
Bà ta không có cái bộ dạng điên cuồng ban nãy mà thay vào đó là sự vô cảm thường ngày.
Nghe thấy tiếng bước chân, bà ta ngẩng đầu nhìn về phía cô:
- Lần này chỉ là cảnh cáo, nếu còn không hoàn thành nhiệm vụ thì đừng trách ta độc ác.
Diệp Ninh cúi đầu, nói bằng giọng hối lỗi.
- Vâng, thưa chủ thượng.
Rose tự người ra ghế, mệt mỏi day day huyệt thái dương.
- Cô nói tiểu nha đầu Hạ Mẫn Hi đang ôm chân Phật là có ý gì?
- Cô ta may mắn cứu được con trai Kỷ Đình Dạ, thành công có được sự che chở của hắn.
Hiện tại cô