Anh đi đâu mà say thành bộ dạng này?
Hạ Y Thuần ghét bỏ nhìn thân hình nghiêng ngã của Lăng Thiên, từ người hắn xộc lên một mùi cồn nồng nặc khiến cô ta không khỏi nhíu mày.
Lăng Thiên cố mở đôi mắt đã mơ màng của mình, lè nhè nói:
- Cô đến làm gì? Giữa chúng ta đã chấm hết rồi.
Hạ Y Thuần không quan tâm đ ến Lăng Thiên, vươn tay nhập mật khẩu mở cửa căn hộ.
Nhưng khi âm báo mật mã không chính xác vang lên, sắc mặt cô ta liền trở nên khó coi.
- Lăng Thiên, mối quan hệ của chúng ta đã bị chị em phát hiện.
Cho dù anh cắt đứt với em thì chị ấy cũng sẽ không về bên anh đâu.
Anh đừng vọng tưởng nữa.
Lăng Thiên bám vào tường, bất giác cười thành tiếng:
- Phải, vậy nên bây giờ tôi đã hối hận rồi.
Đáng ra ban đầu tôi nên tránh xa cô, trân trọng hạnh phúc mà tôi đang có.
Hạ Y Thuần khoanh tay, trong lời nói mang theo sự trào phúng:
- Tiếc quá, trên đời này không có thuốc "hối hận".
Người thật lòng yêu anh chỉ có em thôi, anh nên tỉnh táo lại mà nhìn cho rõ.
- Thật lòng...
Lăng Thiên khinh thường nhìn Hạ Y Thuần, cất giọng lạnh băng:
- Ngày hôm đó là cô nhắn tin gọi Mẫn Hi đến khách sạn có phải không? Cô cố tình để cô ấy thấy chúng ta lén lút hẹn hò, hại cô ấy gặp tai nạn suýt mất mạng.
Hạ Y Thuần đứng thẳng dậy, vờ tức giận để che đi sự chột dạ của mình:
- Anh nói linh tinh gì thế? Chẳng lẽ em không cần mặt mũi sao? Vì yêu anh mà em trở mặt với chị, bây giờ anh còn vu oan cho em hại chị sao? Lăng Thiên, anh còn có lương tâm không vậy?
- Từ khi chấp nhận dan díu với cô, tôi đã là thằng đàn ông vô lương tâm rồi.
Hạ Y Thuần, cô đừng tỏ ra mình là người bị hại nữa.
Cô yêu tôi ư? Không hề, cô chẳng qua xem tôi như chiến lợi phẩm để thỏa lòng hiếu thắng của cô, cô muốn tranh giành mọi thứ của Mẫn Hi.
Lăng Thiên một tập hồ sơ vào người Hạ Y Thuần, bên trong là ghi chép tin nhắn mà cô ta đã gửi cho Hạ Mẫn Hi vào tối đó.
Hạ Y Thuần sửng sốt, rõ ràng cô ta đã xoá hết rồi mà.
Lăng Thiên không muốn nói thêm lời nào với người phụ nữ tâm cơ này, hắn đúng là mắt mù mới nhìn ra cô ta là một cô gái đơn thuần lương thiện.
Hạ Y Thuần hoảng hốt, ôm lấy eo của Lăng Thiên bật khóc:
- Lăng ca ca, anh đừng đi.
Em biết mình sai rồi, em làm vậy chỉ vì em yêu anh.
Em không thể giương mắt nhìn anh kết hôn với chị.
Rõ ràng em cũng là thiên kim Hạ Gia, vì sao tất cả mọi người đều cảm thấy em không xứng.
Lăng Thiên nhắm mắt, vừa đau lòng vừa tự trách.
Hắn vỗ vai Hạ Y Thuần, khàn giọng nói:
- Không phải lỗi của cô, đây là lỗi của tôi.
Nếu tôi có thể kiên định, chung thủy và trách nhiệm thì những chuyện này đã không xảy ra.
Nói đến đây, Lăng Thiên thở dài chán nản:
- Thuần Nhi, anh xin lỗi đã làm hại đến cuộc đời em.
Nhưng giữa chúng ta không thể nào đâu, anh không muốn đã sai lại càng sai.
Hạ Y Thuần cắn môi, giấu ánh mắt thù hận và ganh ghét trong lòng Lăng Thiên.
Lời nói ra vừa mềm yếu vừa ủy khuất:
- Em không cần anh xin lỗi, em chỉ cần anh ở bên em thôi.
Lăng ca ca, em yêu anh mà.
Xin anh đừng vứt bỏ em...
Hạ Y Thuần nức nở, bả vai gầy nhỏ không ngừng run rẩy.
Lăng Thiên không đành lòng, nhưng vẫn kiên quyết đẩy cô ta ra.
- Anh xin lỗi, em quay về đi...
Lăng Thiên nhập mật mã, dãy số quen thuộc nhức mắt khiến Hạ Y Thuần như muốn điên lên vì đố kỵ.
Khi cánh cửa đóng lại, sự đáng thương của cô ta cũng biến mất.
Cô tay siết tay bằng nắm đấm, hung ác nghiến răng:
- Muốn thoát khỏi tôi, anh nằm mơ đi.
Hạ Y Thuần xoay người rời đi, tiếng giày cao gót nện trên sàn nhà tạo ra những thanh âm lạnh lẽo...
Phong Khiêm lần nữa quay lại thư phòng của Kỷ Đình Dạ, bầu không khí trầm mặc âm u vẫn chưa lui.
Anh ta nuốt khan, ngập ngừng nói:
- Boss, người của mình vừa báo là thiếu gia của Lăng Thị đến tìm Hạ tiểu thư ở căn hộ bị đám "chó săn" chụp trộm.
Bọn họ đã lấy được máy ảnh của tên đó đem về đây.
Kỷ Đình Dạ đứng quay lưng lại với Phong Khiêm nên anh ta không nhìn rõ sắc mặt lúc này của hắn.
Qua rất lâu, Kỷ