A Dạ, cuối cùng cậu cũng nhớ đến người bạn thân này rồi, có biết mình cảm động lắm không?Âu Doãn Thần giang hai tay nồng nhiệt đón người bạn lâu ngày không gặp, nhưng đáp lại anh ta chỉ là cái liếc mắt đầy sự cảnh cáo:
- Chuyện mình nhờ cậu tra đến đâu rồi?
Âu Doãn Thần bị ghẻ lạnh, không vui đáp:
- Sao vậy? Cậu bay sang đây chỉ để hỏi mình chuyện này thôi à?
Kỷ Đình Dạ ngồi vào xe, ngẩng đầu đáp:
- Đúng vậy
Âu Doãn Thần bất mãn, cũng nhanh chóng chui vào xe ngồi bên cạnh Kỷ Đình Dạ.
- Sau sự việc đó, những người tham gia ám sát đều đã bị thủ tiêu.
Chỉ có tên cầm đầu là may mắn sống sót.
Gã vì không để người khác phát hiện nên đã đi phẫu thuật thay đổi diện mạo, sau đó mở một quán ăn nhỏ để mưu sinh.
Mình khó khăn lắm mới moi được gã ra đấy.
Kỷ Đình Dạ nhắm mắt dưỡng thần, lạnh nhạt nói:
- Đã hỏi được gì rồi?
Âu Doãn Thần thở dài, lắc đầu đáp:
- Mình nghĩ cậu nên chính tai nghe thì tốt hơn.
Kỷ Đình Dạ trầm mặc, từ thái độ của Âu Doãn Thần hắn biết đã chẳng còn hi vọng gì.
Công sức những năm qua có lẽ đã trở thành vô nghĩa.
Nhưng dù là vậy, hắn vẫn muốn nghe kết quả sau cùng.
Chiếc xe rẽ vào một kho hàng bỏ hoang ở Italy, lúc cánh cửa cũ kỹ được đẩy ra, thứ đầu tiên mà Kỷ Đình Dạ nhìn thấy là một người đàn ông trung niên khắp người đều là máu đang nằm thoi thóp trên sàn nhà.
Nghe thấy tiếng bước chân tiến lại gần, cơ thể gã đàn ông vô thức run lên nhè nhẹ.
Kỷ Đình Dạ nhìn gã, cái nhìn không chút độ ấm nào.
Một tên thuộc hạ cầm gáo nước hất thẳng vào mặt gã đàn ông, gã hơi cử động rồi từ từ mở mắt.
Kỷ Đình Dạ thấy gã đã tỉnh thì lạnh lùng hỏi:
- Năm đó là ai sai mày đến Kỷ Gia?
Gã đàn ông nheo mắt, cất giọng thều thào:
- Tôi đã nói rất nhiều lần rồi… tôi không biết người đó là ai.
Hắn dùng máy biến âm, rất khó xác định là nam hay là nữ…
- Vậy hai đứa trẻ thì sao? Chúng ở đâu?
Người đàn ông im lặng, như cố gắng nhớ lại tình cảnh khi đó.
Rất lâu sau, gã mới nặng nề nói tiếp:
- Chúng tôi đuổi theo xe của Lý Sơn, hắn vì tẩu thoát mà gặp tai nạn.
Chiếc xe lao xuống biển, hai đứa trẻ vẫn còn ở bên trong…
Gân xanh trên trán Kỷ Đình Dạ nổi lên, hắn phát điên ném chiếc ghế bên cạnh vào người gã đàn ông.
Chỉ nghe thấy gã rú lên một tiếng thì ngất lịm.
Mắt thấy Kỷ Đình Dạ cầm súng lên, Âu Doãn Thần liền xông đến giữ tay hắn lại:
- Cậu bình tĩnh đi, chúng ta còn cần hắn cung cấp manh mối để tìm hung thủ.
- Em gái mình đã bị bọn chúng hại chết, mà cậu còn muốn mình bình tĩnh sao?
Âu Doãn Thần giữ chặt Kỷ Đình Dạ, dùng hết vốn liếng ăn nói để khuyên bảo.
- Mình biết cậu đau lòng, nhưng cậu chẳng lẽ không muốn báo thù sao? Tìm hung thủ, bắt hắn sống không bằng chết để an ủi vong linh em ấy.
Kỷ Đình Dạ nhớ đến nụ cười ngay thơ của Kỷ Linh Hà, bàn tay cầm súng cũng dần hạ xuống.
Không chỉ có Kỷ Linh Hà, mà còn người bạn thanh mai trúc mã của hắn là Lâm Ý Nhã.
Bọn họ đều đã chết trong vụ truy sát đó, mà hung thủ đến nay cũng chỉ là một ẩn số.
Nếu ngày hôm đó Lâm Cảnh Hàn không vì cứu mạng hắn, có lẽ hai người ấy đã không phải chết oan.
Âu Doãn Thần thấy Kỷ Đình Dạ đã bình tĩnh lại, lúc này anh ta mới nhẹ nhõm buông tay.
- Mình nghe nói mục tiêu của kẻ đứng sau là con gái của Lâm tiên sinh, nhưng Linh Hà cũng ở trên xe nên bị liên lụy.
Cậu yên tâm, kẻ này ôm hận với nhà họ Lâm như vậy trước sau gì cũng sẽ lộ diện thôi.
Kỷ Đình Dạ khôi phục lại dáng vẻ ngày thường, hắn ném súng lên bàn trà cất giọng vô cảm:
- Bên ngoài ai cũng biết Lâm Cảnh Hàn đã chết rồi, hắn còn xuất hiện làm gì nữa chứ? Nếu phải ôm cây đợi thỏ, chi bằng cứ ra tay trước thì hơn.
Âu Doãn Thần thở dài, tìm kiếm nhiều năm như vậy không ngờ lại là tin dữ.
Lão Lâm cũng thật đáng thương, gia tài chỉ