Rời khỏi Lưu Gia, Tống Kiều một mình lái xe đi đến cô nhi viện Nhân Ái.
Đây là nơi mà cô đã từng sống một thời gian trước khi tiếp nhận huấn luyện của tổ chức sát thủ.
Viện trưởng Triệu tóc đã hoa râm ra tận nơi đón Tống Kiều, bao nhiêu năm qua đi bà đã không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
Tống Kiều đỡ lấy bà, ân cần hỏi:
- Viện trưởng, bà vẫn khỏe chứ?
Viện trưởng Triệu ngẩng đầu, nheo mắt lại để có thể nhìn rõ người đối diện:
- Vị tiểu thư này, cô biết tôi sao?
Tống Kiều đỡ bà ngồi xuống một cái ghế bên hồ, cười đáp:
- Cháu không biết, cháu nhận được ủy thác của Tống Kiều đến thăm bà.
Viện trưởng Triệu gật đầu, cất giọng từ tốn:
- Con bé đó vẫn nhớ thân già này, đúng là quý hóa quá.
Mà còn cô, cô tên là gì?
- Cháu tên Hạ Mẫn Hi, cháu cũng muốn góp chút sức mọn giúp viện trưởng chăm sóc bọn trẻ.
Viện trưởng Triệu mỉm cười, bà có gương mặt phúc hậu khiến người ta không thể không quý mến.
- Được vậy thì tốt quá, tôi thay mặt chúng cảm ơn cô.
- Viện trưởng đừng nên khách khí với cháu, việc nên làm thôi.
Viện trưởng Triệu vốn muốn xây một thư viện cho tụi nhỏ nhưng chưa có kinh phí, sau khi Tống Kiều nghe thấy thì lập tức đảm nhận chi trả cho dự án này.
Viện trưởng Triệu thật sự rất mừng, bà mời Tống Kiều vào văn phòng của mình để trao đổi chi tiếc.
Trên đường đi, không ít những ánh mắt trẻ con dõi theo bóng Tống Kiều.
Có ngưỡng mộ, có mong chờ, còn có sợ hãi và lo lắng,… Tống Kiều nghĩ có lẽ trước đây cô cũng thế này đi, chỉ là lâu quá cô không còn nhớ nữa…
Vào đến văn phòng, viện trưởng Triệu nhiệt tình mời Tống Kiều ngồi đợi ở sofa để mình vào bên trong đun nước pha trà.
Nhiều năm như vậy rồi, mùi vị của tách trà vẫn không hề thay đổi.
Trong lúc chờ đợi, Tống Kiều nhàm chán lật xem album ảnh kỷ niệm đã cũ đặt trên bàn.
Kỹ thuật chụp ảnh không quá tốt, nhiều tấm đã mờ nhưng vẫn được viện trưởng Triệu giữ gìn rất cẩn thận.
Lúc giở đến một tấm ảnh sinh nhật, đôi đồng tử của Tống Kiều lập tức co rút.
Cô bé trong ảnh này giống hệt người bạn thơ ấu của Kỷ Đình Dạ, đây không phải là trùng hợp đi.
Viện trưởng Triệu bưng trà ra, thấy Tống Kiều ngẩn người thì cười nói:
- Đây là ảnh cũ của mười mấy năm trước rồi.
Đám trẻ trong ảnh bây giờ đều đã lớn.
Tống Kiều chỉ tay vào ảnh cô bé đứng ở góc tấm hình, cất tiếng hỏi:
- Viện trưởng có thể nói cho cháu biết bé gái này là ai không? Và hiện tại cô ấy đang ở nơi nào?
Viện trưởng Triệu nhìn theo tay của Tống Kiều, hơi nheo mắt:
- Lâu quá già không nhớ nữa.
Năm ấy có một cặp vợ chồng trẻ đến nhận con nuôi.
Chắc cô bé đó đã theo họ rồi.
- Vậy thông tin của cặp vợ chồng trẻ đó thì sao? Bà vẫn còn giữ chứ?
Viện trưởng Triệu lắc đầu, cất giọng rầu rĩ.
- Sau khi cặp vợ chồng đó rời đi không lâu thì văn phòng tài liệu bốc cháy, tất cả thông tin của bọn trẻ cũng mất sạch.
May mà khi đó ta đã đem quyển album này cất trong phòng ngủ mới còn nguyên vẹn.
Gương mặt Tống Kiều thoáng thất vọng, nhưng vẫn không từ bỏ:
- Vậy năm đó chỉ có một cặp vợ chồng đến thôi ư?
Viện trưởng Triệu uống trà, từ tốn nói:
- Không, còn có thêm mấy cặp nữa.
Nhưng ta nhớ các bé được nhận nuôi đều là bé gái.
Haiz… già rồi cũng bắt đầu lẩm cẩm…
- Nhưng nguyên nhân gì mà văn phòng lại cháy ạ? Thật ngại quá, viện trưởng đừng chê cháu phiền.
Bởi vì đây là con của một người cháu quen đã thất lạc nhiều năm.
Gương mặt viện trưởng triệu thoáng kinh ngạc, sự đời đôi khi lại trùng hợp như vậy.
Nhưng thông tin đã không còn, lâu như thế bà cũng chẳng nhớ nữa.
- Ta thật muốn giúp đỡ cháu, nhưng lực bất tòng tâm.
Chỉ vì bọn trẻ ham chơi đã để xảy ra hoả hoạn, lúc phát hiện ra thì đã trễ rồi.
Tống Kiều thở dài, ánh mắt dừng lại trên gương mặt không mấy vui vẻ của bé gái.
Rõ ràng đứng ở nơi rất nhiều người, nhưng cô vẫn cảm thấy đứa trẻ thật lẻ loi.
Nếu chị gái của Lưu Tuyết Lam còn sống, vậy vì sao Kỷ Đình Dạ lại khẳng định người đã không còn.
Năm đó rốt cục đã xảy ra chuyện gì? đứa trẻ bằng cách nào lại đến được đây mà không ai hay biết? Hơn nữa Tống Kiều cũng từng sống ở đây, vậy mà không chút ấn tượng gì?
Viện trưởng thấy Tống Kiều ngẩn ngơ