Tống Kiều gửi một tin nhắn cho A Xán sau đó dẫn theo cô gái lạ mặt rời khỏi ktv.
Cô gái sau khi yên vị trong xe Tông Kiều mới bắt đầu thả lỏng mà thân thiện chào hỏi:
- Chị thật tốt bụng, tôi có thể biết tên của chị là gì không ạ?
Tống Kiều khởi động xe, không nóng không lạnh đáp lời:
- Chẳng phải cô đến đây là tìm tôi sao? Ngay cả mục tiêu nhiệm vụ cũng không tìm hiểu kỹ sao thành sát thủ chuyên nghiệp được.
Cô gái thu lại vẻ mặt hòa nhã yếu đuối ban đầu, ánh mắt sắc lạnh nhìn về phía Tống Kiều.
- Cô cũng nhạy bén đó, nhưng bấy nhiêu còn chưa đủ để cứu mạng cô đâu.
Cô ta nói xong thì lập tức động thủ, nhưng vẫn là không nhanh hơn Tống Kiều.
Cô chỉ dùng một chiêu đã ra đòn chí mạng.
Nữ sát thủ bị trói dính vào ghế xe, ánh mắt phẫn nộ nhìn Tống Kiều:
- Cô dám bẫy tôi?
Tống Kiều nhếch môi, dửng dưng đáp:
- Là do cô đã quá khinh địch thôi.
Phát minh mới này tôi dùng để đối phó với những người như cô đấy.
Biết điều thì ngoan ngoãn đi, tôi không muốn phải nặng tay với cô đâu.
- Cô nghĩ tôi sẽ sợ chết ư?
Tống Kiều nhướng mày, lời nói ra khiến cho nữ sát thủ không rét mà run:
- Tôi biết cô không có cảm giác đau đớn.
Nhưng tôi có cách khiến thuốc trong người cô mất tác dụng.
Có muốn thử chút không?
- Cô là ai?
Tống Kiều quay sang tập trung lái xe, lười biếng đáp:
- Nói với cô rồi mà, nên tìm hiểu mục tiêu trước khi nhận nhiệm vụ chứ.
Thật là…
Nữ sát thủ câm nín, cô ta đương nhiên đã có thông tin.
Chỉ là người trước mặt này khác xa với những gì cô ta tìm hiểu, cô ta có cảm giác đã gặp phải nữ bi3n thái rồi.
Nếu còn mạng quay về, cô ta nhất định sẽ giết Willson.
Tống Kiều không hề biết hình tượng của mình trong mắt “đồng nghiệp” lại tệ như vậy, cô chẳng qua là có ý tốt thôi.
Quanh đây không ít thuộc hạ của Kỷ Đình Dạ, chỉ cần sơ hở thì sẽ về với đất mẹ ngay.
Xe của Tống Kiều rời khỏi thành phố, lúc vô tình nhìn qua kính chiếu hậu cô mới biết có người bám theo mình.
Tống Kiều nhíu mày, cô vừa tăng tốc độ cắt đuôi bọn họ vừa gọi cho Kỷ Đình Dạ.
Có vẻ hắn đang dự một buổi tiệc tối, bên trong điện thoại có rất nhiều tạp âm.
Tống Kiều không muốn mất thời gian, trực tiếp nói ra yêu cầu của mình:
- Tôi biết anh muốn tốt cho tôi.
Nhưng tôi không phải tội phạm.
Anh bảo bọn họ quay về đi.
Trước cơn thịnh nộ của Tống Kiều, Kỷ Đình Dạ lại rất bình tĩnh.
Hắn vẫn giữ tông giọng trầm ấm khi nói chuyện với cô:
- Bên ngoài không an toàn.
Rất nhiều kẻ không có mắt muốn nhắm vào em.
Tôi chỉ lo em lại rơi vào.
nguy hiểm thôi.
Tống Kiều vẫn không có ý định tiếp nhận lòng tốt của Kỷ Đình Dạ, cương quyết đáp:
- Cảm ơn nhưng tôi không phải pha lê dễ vỡ.
Tôi tự tin có thể bảo vệ tốt bản thân.
Kỷ tiên sinh, nếu còn muốn tiếp tục mối quan hệ này thì tôi mong anh hãy tôn trọng quyền cá nhân của tôi.
Bên trong điện thoại vọng đến âm thanh ngọt ngào của phụ nữ đang gọi Kỷ Đình Dạ, khiến cơn giận của Tống Kiều được nhân lên gấp nhiều lần.
Cô dứt khoát cúp điện thoại, tự mình lái xe cắt đuôi đám vệ sĩ đằng sau.
Nữ sát thủ ngồi ghế phó lái lần đầu tiên cảm giác được nguy cơ, bản năng sinh tồn khiến cô ta nắm chặt dây an toàn.
Chứng kiến Tống Kiều thi triển kỹ thuật lái xe, sắc mặt cô ta thoáng chốc trắng bệch.
Không còn nghi ngờ gì nữa, đây chính là nhiệm vụ đáng quên nhất trong lịch sử hành nghề sát thủ của cô ta.
Bên phía Kỷ Đình Dạ sau khi bị Tống Kiều cúp máy ngang, hắn liên tục gọi lại nhưng đều không liên lạc được.
Kỷ Đình Dạ cau mày, từ người hắn tỏa ra khí lạnh khiến vị tiểu thư nào đó cũng sợ hãi không dám tiến lên.
Lúc hắn quay đầu lại, cô ta kia liền lấy lại bình tĩnh nở nụ cười lấy lòng:
- Kỷ tổng, mọi người vẫn còn đang đợi anh bên trong.
Kỷ Đình Dạ lạnh lùng liếc cô ta khiến cô ta suýt đứng không vững.
Biết bản thân đã phạm sai lầm, cô gái liền tỏ ra hối lỗi:
- Tôi xin lỗi nếu sự vô ý của tôi đã gây phiền phức cho ngài.
Kỷ Đình Dạ lướt qua cô ta, lạnh lùng nói:
- Cô sẽ trả giá cho sự “vô ý” này để nhớ rằng đừng bao giờ dùng chiêu trò với tôi.
Gương mặt cô gái trắng bệch, cả người lảo đảo bám vào bức tường.
Cô ta còn nghĩ sẽ qua ải này, nhưng vẫn là không được.
Nếu là người khác, có lẽ cô ta đã đuổi theo để xin tha thứ.
Rất tiếc người cô ta đắc tội là Kỷ Đình Dạ, nếu cô ta đuổi theo thì tình hình sẽ càng tồi tệ hơn.
Mọi người có mặt sau khi thấy Kỷ Đình Dạ tức giận rời đi đều vô cùng hoang mang, ai