Tống Kiều đi rồi, Lăng Thiên mới hồi thần từ trên sàn đứng dậy.
Nhìn bộ dạng nhát chết của anh ta, Hạ Y Thuần trong lòng thầm phỉ nhổ.
Một tên đàn ông thế này mà cô ta đã từng sống chết giành lấy từ trong tay Hạ Mẫn Hi đến mức trở mặt, đúng là chẳng đáng chút nào.
Hạ Y Thuần lười phải nhìn anh ta trực tiếp mở miệng đuổi khách:
- Chị tôi cũng đi rồi, anh còn ở lại đây làm chi nữa?
Lăng Thiên vuốt phẳng quần áo, quay sang nhìn Hạ Y Thuần.
- Tôi đến đây là để tìm cô.
Hạ Y Thuần ngồi trên giường, khoanh tay hờ hững liếc về phía Lăng Thiên:
- Chẳng phải những gì cần nói chúng ta đã nói xong rồi ư? Ba tôi đã chuẩn bị xong thủ tục để tôi ra nước ngoài học, về sau anh không cần sợ tôi sẽ chạy đến bám lấy anh nữa.
- Cô nói thật sao?
Đối diện với nét mặt hoài nghi của Lăng Thiên, Hạ Y Thuần chỉ nhếch môi cười khẩy:
- Anh nghĩ anh có sức hút lắm à? Tôi chẳng qua muốn dùng anh để đả kích Hạ Mẫn Hi thôi.
Sẵn đây nói cho anh biết, giấy tờ mang thai giả kia của tôi là do chị ta làm giúp đó.
Anh nên nghe chị ta dẹp mộng đi, bởi vì anh đấu không lại người đàn ông hiện tại của chị ta đâu.
Lăng Thiên nghiến răng, tức giận túm lấy tay Hạ Y Thuần:
- Cô tưởng nói vậy là tôi sẽ tin ư? Nếu không phải cô thì tôi và cô ấy đã kết hôn rồi.
Hạ Y Thuần cắn môi, cố nén đau trừng mắt nhìn Lăng Thiên:
- Anh có bệnh hả? Mau buông tôi ra.
Lăng Thiên chẳng những không nghe còn dùng sức.
Hạ Y Thuần đau đến nghiến răng.
May mà vệ sĩ thân cận của Lưu Tuyết Lam đến kịp, anh ta không nói lời nào đã quật ngã Lăng Thiên.
- Thứ không biết điều từ đâu đến, dám làm loạn ở chỗ này?
Hạ Y Thuần nấp sau lưng anh chàng vệ sĩ, ló đầu ra khinh bỉ Lăng Thiên:
- Có không giữ thì mất đừng tìm, câu này là dùng cho anh đó.
Mau biến đi, nếu anh còn đến làm phiền tôi thì đừng trách.
Lăng Thiên hôm nay ăn đòn khá nhiều, hắn biết bản thân không thể thắng được tên đàn ông trước mặt Hạ Y Thuần nên chỉ có thể nuốt giận rời đi.
- Cô cứ chờ đó, tôi sẽ không bỏ qua dễ dàng vậy đâu.
Hạ Y Thuần bĩu môi, cô ta làm gì có hứng thú quan tâm đ ến tên cặn bã này chứ? Đi rồi thì tốt, mắt không thấy tâm không phiền.
Anh chàng vệ sĩ quay đầu, cau mày nhìn cổ tay bầm tím của Hạ Y Thuần.
- Tôi giúp cô gọi bác sĩ.
Hạ Y Thuần thấy anh ta định đi thì giữ lại:
- Không cần đâu, vài ngày sẽ khỏi thôi.
Tôi muốn về nhà, phiền anh giúp tôi làm thủ tục xuất viện.
- Nhưng vết thương của cô phải hơn tháng mới lành.
Hạ Y Thuần vẫn cương quyết, cô ta đã ngán tận cổ mùi sát trùng ở đây rồi.
- Tôi không sao, nhà tôi cũng có bác sĩ riêng và người giúp việc.
- Thôi được, cô ăn cơm đi.
Tôi đi một lát sẽ quay lại.
Hạ Y Thuần gật đầu, gây gổ nửa ngày cô cũng sắp đói chết rồi.
May cũng có một người có tâm đ ến chiếu cố.
Tống Kiều cuối tuần dẫn Khoai Nhỏ đi chơi ở trung tâm thương mại.
Để không bị đám chó săn phát hiện cô đã mất gần 3 tiếng để hóa trang cho 2 người.
Kỷ Đình Dạ sau khi kết thúc cuộc hội nghị online bước ra, nhìn thấy vậy thì cất tiếng đề nghị:
- Để tôi đi cùng hai người, trung tâm đông đúc một mình em khó mà xoay sở.
Tống Kiều cũng cảm thấy nên như vậy, cô mỉm cười gật đầu.
- Vậy anh cũng nên thay bộ âu phục đó ra đi, nó rất dễ gây chú ý đó.
- Nhưng tôi ngoài âu phục thì chỉ có đồ ngủ, em nghĩ tôi nên mặc cái gì?
Tống Kiều đỡ trán, cô đúng là đã quên mất gu thời trang của các tổng tài rồi.
Tống Kiều bế Kỷ Duệ lên sau đó nói với Kỷ Đình Dạ vẫn đang nghiêm chỉnh đứng một bên:
- Được rồi, vậy anh có thể cởi áo vest và cà vạt ra không.
Như vậy sẽ thân thiện gần gũi hơn đó.
Kỷ Đình Dạ làm theo lời cô, chỉ mặc một chiếc quần âu màu xám và áo sơ mi đen.
Nhưng cũng chẳng có bao nhiêu tác dụng, cô dám cá rằng chỉ cần hắn đi đến đâu cũng sẽ là tâm điểm của mọi ánh nhìn.
Lần đầu tiên cô cảm thấy