Khu Lưu Giang được xem là nơi ngọa hổ tàng long, trước giờ người ra vào đều có máu mặt trong giới giang hồ.
Tống Kiều sau khi tắt máy xe, lạnh lùng nói với Tống Dĩnh đang nằm ở ghế sau:
- Đến rồi, mau liên lạc với người của cô đi.
Còn chậm trễ thì chết thật đấy.
Tống Dĩnh tuy sắc mặt đã trắng bệch vì mất máu, song vẫn rất tỉnh táo đáp lời Tống Kiều.
- Cô giúp tôi thế này, nếu bị phát hiện chính cô cũng tiêu đời đấy.
- Lo nhiều vậy làm gì, lằng nhằng nữa thì đừng mong thoát.
Rất nhanh Kỷ Đình Dạ sẽ đuổi đến đây, lúc đó tôi không bảo vệ được cô đâu.
Tống Dĩnh im lặng, nhanh chóng đẩy cửa xe bước xuống.
Bên ngoài trời đang mưa, trên đường người qua lại thưa thớt nên không ai chú ý đến.
Tống Kiều khởi động xe, quay đầu trở về bệnh viện.
Cô biết Kỷ Đình Dạ gắn thiết bị theo dõi lên chiếc vòng tay, chính vì vậy mà cô đã để nó lại bệnh viện nhằm đánh lạc hướng hắn.
Cho dù không thể kéo dài, nhưng cứu Tống Dĩnh vẫn kịp.
Chuông điện thoại đã đổ đến lần thứ năm Tống Kiều mới miễn cưỡng dừng xe bắt máy.
Vẫn là thanh âm trầm ấm quen thuộc, nhưng có vài phần lạnh nhạt hơn ngày thường:
- Em đang ở đâu?
Tống Kiều nhìn quanh, sau đó mới chậm chạp đáp:
- Đang ở gần cửa hàng tiện lợi.
Có chuyện gì sao?
- Em đến đó làm gì?
Tống Kiều không quen với kiểu tra hỏi không rõ mục đích này, nó khiến cô có cảm giác bản thân làm việc xấu bị người ta phát hiện.
- Anh nghĩ tôi đến cửa hàng tiện lợi làm gì? Mua vũ khí sao?
Đầu bên kia, Kỷ Đình Dạ đột nhiên im lặng.
Sự im lặng như báo trước sự việc chẳng lành.
Mãi lâu sau hắn mới nói tiếp:
- Về đi, tôi có việc cần nói với em.
Tống Kiều cau mày, bên trong điện thoại chỉ còn lại âm thanh cuộc gọi đã kết thúc.
Cô hít sâu một hơi, sau đó đạp ga lái về biệt thự.
Lần này Lưu Tuyết Lam hẳn là đắc ý rồi, không uổng công nằm trong phòng cấp cứu hai tiếng.
Kẻ ác tất có trời hại, cô chờ xem cô ta ngã như thế nào.
Biệt thự Kỷ Gia hôm nay khá yên tĩnh, lúc Tống Kiều về đã chẳng thấy bóng dáng của ai.
Chủ nhân tức giận thì mạnh người nào nấy chạy, đây là quy tắc đầu tiên khi phục vụ trong nhà hắc đạo.
Tống Kiều đứng trước cửa thư phòng tầm mười phút mới chậm rãi gõ cửa.
Bên trong chỉ truyền ra một thanh âm khô khốc lạnh lùng, khiến cô suýt thì lâm trận rút lui.
Tống Kiều hít một hơi thật sâu, miễn cưỡng đẩy cửa bước vào.
Kỷ Đình Dạ đang đứng đối diện cửa sổ, đưa toàn bộ tấm lương rộng lớn thẳng tấp về phía cô.
- Em có gì muốn nói với tôi không?
Tống Kiều khép cửa lại, cất giọng bình tĩnh:
- Anh biết cả rồi, tôi có giải thích cũng chỉ là ngụy biện.
- Em thành thật đến như vậy ư? Một chút cũng không nghĩ che đậy.
Kỷ Đình Dạ quay đầu, ánh mắt sắc lạnh khiến Tống Kiều vô thức lùi lại.
Cô suýt thì quên hắn đáng sợ thế nào, không biết lát nữa hắn sẽ dùng cách gì để đối phó cô đây.
Kỷ Đình Dạ không nhúc nhích, hắn chỉ đứng đó nhìn cô chằm chằm.
Nhưng chính vì vậy mà khiến áp lực trên người hắn càng thêm dày đặc.
- Người đang ở đâu?
- Xin lỗi, tôi không thể nói với anh được.
- Mẫn Hi, em đang thách thức tôi phải không?
Kỷ Đình Dạ không quát tháo, nhưng từ hắn lại tản ra sự nguy hiểm không lời.
Tống Kiều vẫn đứng đó dửng dưng, cô gần như vô cảm trước sự phẫn nộ đó.
- Tôi không phản bội anh, nhưng tôi cũng không thể trơ mắt nhìn anh giết cô ấy.
- Vì sao?
Kỷ Đình Dạ ngẩng đầu, ánh mắt nhìn thẳng vào Tống Kiều như đang chờ đợi lời giải thích hợp lý.
Chỉ cần cô nói, hắn nhất định sẽ tin.
- Cô ấy từng cứu mạng tôi.
Vậy nên đây là lúc tôi nên trả lại phần ân tình đó.
Anh muốn chấm dứt hợp tác cũng không sao, về phía Hạ Thị tôi tự tin sẽ giải quyết ổn thỏa.
- Sự việc bây giờ em nghĩ chỉ cần phủi sạch quan hệ là xong à? Em giúp sát thủ giết mẹ tôi chạy trốn, em nghĩ tôi sẽ để em đi?
- Vậy anh muốn thế nào? giết tôi sao?
Tống Kiều hỏi lại, sắc mặt cô lạnh đi vài phần.
Từ khi quen biết, đây là lần đầu tiên hai người tỏ ra gay gắt với nhau.
- Vì sao em nghĩ tôi sẽ giết em? Tôi cũng là công nhân tuân thủ pháp luật.
Tống Kiều rất muốn cười, lời này nói ra từ miệng ông trùm thật quá mỉa mai.
- Bên cạnh anh đều là những người có trang bị súng ống, tôi lo vậy cũng là bình thường.
- Em biết vậy mà còn vì một kẻ không quan trọng mà chống đối tôi?
Tống Kiều vươn tay sửa cổ áo còn đang lộn xộn của Kỷ Đình Dạ, mỉm cười:
- Tôi biết cô ấy