Diệp Ninh bị Đàm Mặc dày vò đến xế chiều mới có thể đi đến chỗ Từ Tranh.
Vừa nhìn thấy cô đến cậu đã mỉm cười chào hỏi:
- Chị Ninh, đã lâu không gặp.
Diệp Ninh cũng cười, được nhìn thấy lại cậu hoàn chỉnh đứng đó đối với cô mà nói là một điều may mắn.
Còn nhớ ba năm về trước, lúc Tống Kiều mang cậu đến đây thì cậu đã giở sống giở chết rồi.
Từ Tranh lấy nước cho Diệp Ninh, sau đó mới nói cô nghe tình hình gần đây của Tống Kiều.
- Hôm trước có một chị gái đến đây, bảo rằng tình trạng của A Kiều đã không còn đáng ngại.
Chỉ là không hiểu vì sao vẫn cứ chậm chạp không chịu tỉnh lại.
Động tác của Diệp Ninh khung lại, trên gương mặt có nét suy tư.
Chẳng lẽ do linh hồn Tống Kiều ở trong cơ thể Hạ Mẫn Hi, nên cho dù tình trạng sức khỏe bình thường vẫn hôn mê như cũ.
Từ Tranh đang nói thấy Diệp Ninh ngẩn ra thì khó hiểu nhìn cô.
- Chị Ninh, chị làm sao vậy?
Diệp Ninh nghe thấy tiếng gọi thì hoàn hồn, cười đáp:
- Không có, chắc do chị ngủ không ngon nên xuống tinh thần thôi.
A Tranh này, khoảng thời gian tới em giúp chị chăm sóc Tống Kiều nhé.
Nếu chị đến thường xuyên sẽ bị chú ý.
- Chị yên tâm đi, em sẽ chăm sóc tốt cô ấy.
Diệp Ninh gật đầu, cô cảm thấy mình nên đi tìm Tống Kiều để nghĩ biện pháp.
Nếu cứ kéo dài, e là sẽ xảy ra chuyện.
Mà lúc này Tống Kiều đang ở trên máy bay tư nhân của Kỷ Đình Dạ ngủ ngon lành.
Cô cứ nghĩ mình đã là thổ hào rồi, nhưng đó chẳng qua là cô chưa gặp thổ hào chân chính mà thôi.
Kỷ Đình Dạ đắp chăn cho Tống Kiều, đối với cô hắn thật sự rất có rất nhiều ôn nhu cùng nhẫn nại.
Khi máy bay đáp xuống Roma thì khắp nơi đã sáng đèn.
Căn biệt phủ được xem là nhà chính của Kỷ Gia lúc này đã chìm vào tĩnh lặng.
So với ở Tân Hải, nơi này thật sự rộng gấp nhiều lần.
Tống Kiều vụn trộm kéo áo sơ mi Kỷ Đình Dạ, trên mặt là nụ cười không lương thiện.
- Kỷ Đình Dạ, anh cảm thấy tôi thế nào?
Kỷ Đình Dạ nhíu mày, hỏi lại:
- Em có ý gì?
Tống Kiều ngập ngừng hai giây mới cười xấu hổ.
- Ý tôi là anh có muốn bao dưỡng tôi không?
Kỷ Đình Dạ sững sờ, sau đó cúi xuống nói khẽ vào tai cô.
- Vậy em cảm thấy tôi thế nào?
Tống Kiều chớp chớp mắt, thành thật đáp:
- Rất tốt.
Kỷ Đình Dạ nhếch môi, ánh mắt nhìn cô càng thêm nồng cháy:
- Vậy em có muốn làm vợ tôi không?
Hắn nói dứt lời thì hôn lên môi cô một cái nhưng chuồn chuồn lướt nước.
Trong mấy ngày nay hắn đã nghĩ đến chuyện này rất nhiều lần.
Ngay từ khi bắt đầu, hắn không hề nghĩ đến mình sẽ lún sâu vào lưới tình với cô.
Nhưng nếu mọi chuyện đã thành thế này, hắn chỉ có thể chiều theo mong muốn của chính mình.
Tống Kiều ngây ra, có chút không chống đỡ nổi khi đại boss phóng điện.
Cô ho khan, cố làm ra vẻ bình thản.
- Vừa rồi là tôi đùa thôi, anh đừng để ý.
Kỷ Đình Dạ vuốt v e cánh môi mềm mại của cô, ánh mắt dần tối lại:
- Nhưng tôi là nghiêm túc.
Em có thể từ từ suy nghĩ, bao giờ nghĩ xong thì đến nói với tôi.
- Có thể không cần suy nghĩ không?
Kỷ Đình Dạ nhíu mày, có chút đâm chiêu.
- Vậy là em đồng ý rồi?
Khoé môi Tống Kiều méo xệch, cô ôm cánh tay hắn nói rất nghiêm túc.
- Được rồi, tôi từ từ suy nghĩ cũng được.
Kỷ Đình Dạ hài lòng, vươn tay ra xoa đầu cô.
- Ngoan lắm…
Khắp nơi trong biệt thự đột nhiên sáng đèn, người giúp việc bên trong mau chóng xếp thành hai hàng dài.
Bọn họ tác phong chuẩn mực, không hẹn mà cùng cúi thấp đầu
- Mừng cậu chủ trở về.
Cảnh tượng trước mắt làm Tống Kiều hơi choáng ngợp, cô có cảm giác như mình xuyên không về thời trung cổ ở Châu Âu.
Mà trước mặt cô đây là một vương tử vô cùng cao quý.
Kỷ Đình Dạ