Nhìn người phụ nữ hả hê trước mặt, Kỷ Đình Dạ hận không thể bóp ch3t cô ta.
Nhưng hắn biết cho dù giết Lưu Tuyết Lam cũng không giải quyết được gì.
Kỷ Đình Dạ ném súng lên bàn, lạnh lùng nói.
- Mau tìm vị trí của Tiểu Duệ, phái thêm người đuổi theo nhóm Phong Khiêm.
- Vâng…
Tên thuộc hạ đáp xong thì quay người đi ra bên ngoài.
Lưu Tuyết Lam ngồi trên sofa, cười nhạt.
- Vô ích thôi, anh không thắng được Đàm Mặc đâu.
Kỷ Đình Dạ nhìn cô ta, đáp bằng giọng vô cảm:
- Cô không cần bận tâm.
Nếu con trai tôi có mệnh hệ gì, tôi sẽ để hắn và cô đến lót xác.
Kỷ Đình Dạ nói rất tuyệt tình, ánh mắt hắn nguy hiểm như một con mãnh thú bị người ta chọc giận.
Nụ cười của Lưu Tuyết Lam đông cứng lại, cô ta cắn môi né tránh ánh mắt của hắn.
Kỷ Đình Dạ cũng không có ý định đôi co, bảo thuộc hạ canh chừng rồi cũng lên xe đi mất.
Tên thuộc hạ cầm điện thoại đến trước mặt Lưu Tuyết, Lam, vẻ mặt không mấy thân thiện.
- Lưu tổng muốn tôi cho cô xem cái này.
Đồng tử Lưu Tuyết Lam co rụt, cô ta tức giận muốn giật lấy điện thoại trong tay người kia.
Nhưng đối phương giống như nhìn thấu suy nghĩ của cô ta, nhanh chóng nghiêng người tránh thoát.
Lưu Tuyết Lam giống như phát điên, lớn tiếng hét.
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1.
Bước Ra Bóng Tối Để Yêu Anh
2.
Đêm Nay Mạc Gia Chủ Lại Đến
3.
Trùng Sinh Để Gặp Người
4.
Ảo Ảnh Chợt Lóe
=====================================
- Các người không thể đối xử với tôi như vậy.
Không thể…
Nhưng cho dù cô ta có kích động đến đâu cũng không có ai tình nguyện đáp lại.
…
Tống Kiều một mình lái xe đến điểm hẹn, đây là lần thứ hai cô tháo chiếc vòng tay mà Kỷ Đình Dạ đã tặng ra.
Ngay khi vừa nhận được tin nhắn nặc danh, Tống Kiều đã tự mình rời khỏi biệt thự mà không hề do dự hay sợ hãi.
Màn sương đêm dày đặc bủa vây, ngay khi Tống Kiều dừng xe tại một căn biệt thự bỏ hoang nằm bên sườn dốc.
Tống Kiều xuống xe, không chút phòng bị mà cứ thế tiến vào.
Nơi cửa sổ tầng hai có ánh đèn len lỏi, như báo hiệu cô đã đến đúng địa điểm mình cần.
Kỷ Duệ bị trói trên một chiếc ghế gỗ, nhìn thấy Tống Kiều đến nhóc liền lập tức giẫy giụa muốn thoát ra.
Bên cạnh nhóc có đến hơn mười sát thủ hàng đầu của Bạch Hồ, mà người đứng ở trung tâm lại khiến cô bất ngờ hơn cả.
- Tôi không nghĩ bản thân sẽ gặp cô ở nơi này.
Tôi cứ ngỡ cô là một người tốt bụng và ấm áp lắm.
Cô gái bật cười, vẫn là sự ôn nhu nhưng hôm nay đã là viễn cảnh khác.
- Tôi cũng rất bất ngờ vì kẻ thù mà tôi muốn tìm lại chính là cô đấy, Hạ Mẫn Hi…
Ba từ cuối dường như được cô ta nhấn mạnh, không biết là nhắc nhở Tống Kiều hay nhắc nhở chính mình.
Kỷ Duệ không biết đã nhìn thấy gì, cậu nhóc sợ hãi hướng Tống Kiều lắc đầu liên tục.
Nhưng Tống Kiều lại cố tình xem nhẹ sự cảnh báo của nhóc, chỉ tập trung trò chuyện với người kia.
- Nếu như tôi đã đến, cô cần gì phải làm khó trẻ con.
Thả nó ra đi, có oán thù gì cứ nhắm vào tôi là được.
Cô gái kia bật cười, đem con dao găm trong tay gõ gõ lên thành ghế mà Kỷ Duệ đang bị trói.
- Ban đâu tôi muốn đem ba mẹ cô tới đây hơn, để một nhà các người được đoàn tụ dưới suối vàng.
Tiếc là Kỷ Đình Dạ lại nhanh hơn một bước, nên tôi chỉ có thể bắt nạt trẻ con.
Nếu cô đã để ý đến nó, chi bằng chúng ta chơi một trò chơi đi.
Tống Kiều mặt không đổi sắc, cô biết hôm nay may mắn sẽ không mỉm cười với mình.
Một tên sát thủ ném con dao trong tay xuống chân Tống Kiều, cười không mấy thiện chí.
Cô gái kia hất cằm, nhàn nhạt nói.
- Nhặt nó lên