Hai bên rơi vào thế giằng co, nhưng vì an nguy của em gái mình Kỷ Đình Dạ chỉ đành thỏa hiệp.
- Thôi được, hãy chắc chắn rằng cô sẽ giữ đúng lời hứa.
- Đó là chuyện đương nhiên.
Mạng của người bạn nhỏ này tôi không hứng thú đâu.
Kỷ Đình Dạ nhận được sự cam kết, lúc này mới ra hiệu cho thuộc hạ chuẩn bị xe.
Diệp Ninh nhận lấy chìa khoá, ngẩn ngơ bước từng bước về phía Tống Kiều.
Nhìn cô di chuyển chậm chạp, Tống Kiều nhịn không được lớn tiếng quát.
- Nhanh chân lên, cậu còn lưu luyến tên đàn ông đấy à?
Diệp Ninh giật mình, lúng cuống giải thích.
- Không không, cậu đừng hiểu nhầm.
Mình và Kỷ tiên sinh không có quan hệ gì hết… mình…
Tống Kiều suýt thì tức chết, nghiến răng gằn giọng.
- Mình có thể hiểu lầm gì chứ? Cậu có bệnh à… mau lên…
Gương mặt Diệp Ninh đỏ lên, cô bị hành động mạo hiểm giải cứu này của Tống Kiều cảm động đến mức không biết trời đất.
Đây là lần đầu cô trở nên ngốc nghếch thế này, bản thân nói gì cũng không thể kiểm soát.
Trong mắt Kỷ Đình Dạ có ý cười, nhưng rất nhanh nó đã biến mất.
Tống Kiều không để ý hắn, cô nhanh chóng nhét Tống Dĩnh vào trong xe.
Kỷ Đình Dạ đứng bên ngoài, buông một câu lơ đễnh.
- Saly, hẹn gặp lại…
Tống Kiều lườm hắn, lập tức kéo cửa xe lại.
Cô hung hăng đạp vào lưng ghế của Diệp Ninh, quát.
- Lái xe.
Diệp Ninh gật đầu, lập tức khởi động xe phóng đi mất.
Phong Khiêm lệnh cho mọi người hạ súng, đi đến bên cạnh Kỷ Đình Dạ.
- Cứ để họ đi như vậy sao? Liệu có xảy ra nguy hiểm gì không?
Kỷ Đình Dạ không nhìn anh ta, lạnh nhạt đáp:
- Yên tâm đi, sẽ không có chuyện gì đâu.
Kỷ Đình Dạ nói xong thì quay vào nhà, đây là lần đặt cược mạo hiểm nhất trong gần ba mươi năm làm người của hắn.
Diệp Ninh cứ lái xe trong vô định, có rất nhiều lời muốn nói nhưng không biết bắt đầu như thế nào.
Bầu không khí trong xe lúc này rất tĩnh lặng, không ai tình nguyện lên tiếng phá vỡ.
Diệp Ninh suy nghĩ một lát, hắng giọng hỏi:
- Kiều Kiều, bây giờ chúng ta đi đâu?
Tống Kiều liếc về phía Tống Dĩnh, lạnh lùng đáp.
- Dừng ở ven đường đi.
Diệp Ninh làm theo, xe vừa dừng lại thì Tống Kiều đã đá Tống Dĩnh xuống.
- Cảm ơn đã giúp đỡ, không tiễn.
Tống Dĩnh nghiến răng, bò dậy từ trên mặt đường.
- Chị có nhân tính không vậy? Bỏ tôi ở nơi hoang dã này sao tôi bắt xe về được đây?
Tống Kiều mỉm cười, thản nhiên đáp:
- Trên người cô chẳng phải có thiết bị định vị sao? Cứ đứng yên ở đây Kỷ Đình Dạ sẽ cho thuộc hạ đến đón.
Tôi sẽ giúp cô chuyển lời đến Rose, hẳn là sắc mặt bà ấy sẽ rất đặc sắc.
Tống Dĩnh phủi phủi quần áo, cất giọng nghi hoặc.
- Sao chị biết tôi có ý đồ?
Tống Kiều nhún vai, nói bằng giọng đương nhiên.
- Biết sao được, diễn xuất của cô quá tệ.
Tống Dĩnh cau mày, sao lại giống đến như vậy? Cô gần như đã nhìn thấy hình ảnh Hạ Mẫn Hi khi lần đầu gặp mặt.
Cho dù tính cách, biểu cảm hay lời nói đều trùng khớp đến lạ thường.
Thấy Tống Dĩnh ngây ra, Tống Kiều chậm rãi nói tiếp.
- Không cần thấy đau lòng, diễn xuất cũng là một loại tài năng đó…
Thái dương Tống Dĩnh giật giật, cái kiểu gợi đòn này thật khiến người ta tức chết.
Đây mà là an ủi sao, rõ ràng là công kích.
Diệp Ninh cố nén cười, nhìn về phía Tống Dĩnh.
- Được rồi, chúng tôi đi đây.
Chúc may mắn…
Tống Dĩnh thở dài, trước khi rời đi không quên nhắc nhở.
- Cẩn thận đấy…
Tống Kiều dứt khoát đóng cửa xe.
Thái độ không khác gì khi gặp người tình cũ.
Diệp Ninh cũng không ngăn cản, rẽ qua một hướng khác rời khỏi nội thành.
Bầu không khí trong xe lại quay về trầm mặc, Diệp Ninh nhìn qua gương chiếu hậu thì thấy Tống Kiều đang nhắm mắt dưỡng thần.
Cô cúi đầu, che đi sự áy náy trong ánh mắt.
- Kiều Kiều, có phải cậu định chết cùng Rose không?
Tống Kiều mở mắt, nhìn chằm chằm vào Diệp Ninh.
- Cậu đã biết gì rồi?
Diệp Ninh nuốt khan, chậm rì rì đáp:
- Lúc cậu hôn mê,