Wilson đến tìm Rose, từ sau khi cuộc nói chuyện giữa bà ta và Lý Sơn diễn ra, bà ta đã luôn trong tình trạng thiếu tỉnh táo vì say xỉn.
Và hôm nay cũng vậy, nó gây ra một chút khó khăn cho công việc của Wilsson.
- Chủ thượng, Saly đã quay về rồi ạ?
Rose không ngẩng đầu, thời khắc quyết định lại nhanh đến như vậy sao?
- Thành công chứ?
Wilson hơi ngập ngừng, chủ yếu là tìm kiếm từ ngữ thích hợp để báo cáo.
- Có vẻ thân thế của Tống Dĩnh đã bị phát hiện, cô ta bây giờ đứng cùng chiến tuyến với anh trai.
May là Saly nhanh trí, nếu không e là đã lành ít dữ nhiều.
Rose ném mạnh chai rượu xuống sàn, cười lạnh:
- Đứa nhóc đó đã khôn lớn rồi nhỉ? Nó so với Lâm Cảnh Hàn đúng là thông minh hơn nhiều lắm.
Wilson không bất ngờ trước hành động của Rose, hay nói cách khác là anh ta đã quen như vậy rồi.
- Vậy tiếp theo ta nên làm gì đây?
Rose vô thức chạm vào mặt dây chuyền trên cổ, sắc mặt u ám như một con thú dữ bị người ta chọc giận.
- Gọi Saly vào đây, giúp tôi chuẩn bị quà lễ cho Lưu lão gia đi.
Đã đến lúc chúng ta đi gặp cố nhân rồi.
- Vâng, tôi sẽ làm ngay ạ.
Wilson nói xong thì rời đi, lúc đến cửa vừa hay gặp được Tống Kiều.
Cũng như mọi khi, cô luôn là người chào hỏi trước.
- Wilson đại nhân, vất vả rồi.
Wilson gật đầu, khẽ liếc vào bên trong lên tiếng nhắc nhở.
- Gần đây tâm trạng chủ thượng có chút thất thường, nếu không muốn chuốc khổ thì đừng chọc giận bà ấy.
Tống Kiều khoanh tay, dựa nghiêng vào cánh cửa vờ kinh ngạc:
- Mặt trời mọc đằng tây sao? Hôm nay ngài còn biết quan tâm đến người khác.
Wilson không để ý đến giọng điệu mỉa mai trong lời nói của Tống Kiều, lạnh lùng đáp:
- Tôi chỉ không muốn dọn xác cô lần nữa thôi.
Liệu mà lo lấy thân đi.
Anh ta vừa nói vừa đi lướt qua Tống Kiều, trước khi cô kịp nói ra lời lẽ khó nghe nào khác.
Tống Kiều nheo mắt nhìn theo bóng dáng anh ta, cười khẩy:
- Một con chó trung thành, đáng tiếc…
Tống Kiều bỏ dỡ câu nói, quay người bước vào trong phòng.
Nhìn dưới sàn la liệt vỏ chai rượu rỗng, cô không khỏi lắc đầu cảm thán:
- Cũng không sợ ngộ độc cồn sao? Lớn tuổi rồi mà hành xử như thiếu nữ đôi mươi vậy?
Rose tựa trên ghế sofa nhắm mắt dưỡng thần, nghe thấy giọng nói của Tống Kiều thì cất tiếng hỏi:
- Về rồi sao? Nghe nói con đã chịu khổ không ít vì nhiệm vụ lần này?
Tống Kiều ngồi đối diện bà ta, thản nhiên đáp:
- Cũng tàm tạm… Chỉ là có chút chuyện không hiểu lắm.
- Là chuyện gì?
Rose hiếm khi cùng Tống Kiều trò chuyện nhẹ nhàng, thường thì giữa họ chỉ có ra lệnh và nhận lệnh.
- Sao chủ thượng lại bảo con đi cứu một đứa phản bội chứ? Suýt nữa con đã chết trong tay cô ta và Kỷ Đình Dạ rồi.
- Ta cũng vừa mới biết chuyện này thôi…
Đây là lời thật lòng của Rose, bà ta vì muốn màn kịch của mình thêm đặc sắc nên mới bảo Tống Kiều đến cứu người.
Nhưng vẫn là Kỷ Đình Dạ có bản lĩnh, vừa gặp đã biết là em gái mình.
Tống Kiều gật gù, giúp Rose châm thuốc.
- Thôi vậy, dù sao cũng chẳng quan trọng.
Chúng ta nói đến nhiệm vụ sau cùng đi, bao giờ sẽ hành động?
Rose rít một hơi, khói thuốc lượn lờ che đi biểu cảm u tối trên gương mặt.
- Sớm thôi, tay biết con muốn nhanh chóng rời đi nên sốt ruột.
Chính vì vậy ta đã bố trí mọi thứ ổn thỏa rồi.
Bà ta đặt một bức chân dung lên bàn, tiếp tục nói:
- Chỉ cần giết ông ta, thì mọi thứ sẽ kết thúc.
Tống Kiều cầm tắm ảnh lên, đúng là không ngoài dự