Tống Kiều lại oanh oanh liệt liệt nằm bệnh viện, dạo này tần suất cô vô đây có vẻ hơi nhiều.
Lưu Vũ Bằng vẫn luôn túc trực bên giường cô, so với hôm qua thì trông ông tiều tụy hơn nhiều.
Đối với người cha từ trên trời rơi xuống này, cô cũng không biết nên cư xử thế nào mới phải.
Tính ra ông chẳng làm gì có lỗi với cô, lúc nhỏ cũng từng được ông yêu thương chăm sóc.
Nếu không phải bị Rose bắt đi, có lẽ cô đã là tiểu thư danh giá được mọi nuông chiều rồi.
Cô có thể không nhận Rose, nhưng Lưu Vũ Bằng thì khác.
Lưu Vũ Bằng thấy Tống Kiều tỉnh lại, sự lo âu mới giảm đi phần nào.
- Con tỉnh rồi à? Có còn đau không?
Trước sự ân cần thân thiết của ông, Tống Kiều chỉ gượng gạo đáp:
- Bấy nhiêu đây thì có là gì đâu.
Tống Kiều chống tay ngồi dậy, lúc này mới chú ý đến quần áo trên người Lưu Vũ Bằng.
Đây chẳng phải là âu phục trong bữa tiệc tối đó sao? Trong lòng Tống Kiều có chút cảm động, lời nói ra cũng đặc biệt nhẹ nhàng thân thiết.
- Ba luôn ở bên cạnh chăm sóc con sao?
Lưu Vũ Bằng thấy Tống Kiều cau mày, còn tưởng cô bị đau ở đâu.
Nhưng khi nghe thấy cô gọi mình là ba, ông đột nhiên sững sờ nhìn cô chằm chằm.
- Con vừa gọi ta là gì?
Tống Kiều cũng ngượng, nhưng vẫn cố làm ra điệu bộ hết sức thản nhiên.
- Chẳng phải đã nói rõ sao? Con là con gái của ba còn gì?
Gương mặt vốn nghiêm nghị điềm tĩnh của Lưu Vũ Bằng xuất hiện nụ cười, tuy có chút khó coi nhưng đây là nụ cười xuất phát từ nội tâm vui mừng và hạnh phúc.
Bao nhiêu năm qua, ông luôn sống trong sự dày vò hối hận đến mức quên mất phải cười như thế nào.
Lưu Vũ Bằng một tay nắm lấy tay Tống Kiều, một tay dịu dàng vuốt tóc cô.
Hai mắt ông đỏ ửng, giọng nói vì kích động mà trở nên run run.
- Tiểu Nhã, đã khổ cho con rồi.
Là ba không tốt, ba không bảo vệ được con.
Con không trách còn nhận người cha này, ba thật sự rất vui.
Lưu Vũ Bằng nói rất chân thành.
Đứa con mà ông cho rằng đã mất đi bây giờ đang ngồi trước mặt ông, đây thật sự là một phép màu.
Hốc mắt Tống Kiều cũng ươn ướt, sự thân thiết xuất phát từ nội tâm này là do giữa hai người có sự ràng buộc huyết thống chăng.
- Ba không cần tự trách, đây không phải là lỗi của ba.
Lưu Vũ Bằng lắc đầu, rầu rĩ đáp:
- Không, nếu ba có thể làm tốt hơn thì đã không có những bất hạnh này.
Lưu Vũ Bằng nhớ đến lời vừa mới rồi của Tống Kiều, trong lòng lại không nhịn được mà đau đớn.
Phải trải qua gian khổ thế nào thì cô mới có thể bình thản trước những vết thương như thế? Cái gì mà không sao, không đau,… Đây là lời một người trúng đạn có thể nói ra ư?
Tống Kiều không phải người dễ xúc động, nhưng nhìn thấy dáng vẻ này của Lưu Vũ Bằng cũng không khỏi xót xa.
Cô muốn an ủi ông, nhưng không biết phải nói thế nào.
May mắn Kỷ Đình Dạ đã đến, thấy Tống Kiều đã tỉnh lại thì sắc mặt mới khá hơn.
- Ba nuôi, người nên về nghỉ ngơi trước đi.
Ở đây đã có con và Linh Nhi là được rồi.
Lưu Vũ Bằng không quay đầu, dứt khoát đáp:
- Ta không yên tâm, ta sẽ ở đây với con bé.
Tống Dĩnh đứng sau lưng Kỷ Đình Dạ, hơi cao giọng.
- Bác Lâm, bác có chắc không đó.
Cháu từ ngoài cửa đã ngửi được mùi chua trên người bác rồi.
May mà khả năng chịu đựng của chị ấy tốt, bằng không chắc lại lăn ra bất tỉnh cho xem.
Khóe môi Tống Kiều méo xệch, có cần thiết phải khoa trương vậy không? Đây là công kích cá nhân đấy, nếu chọc ông ấy tức đến phát bệnh tim thì phải làm sao đây.
Kỷ Đình Dạ giống như có thần giao cách cảm với Tống Kiều, hắn liếc Tống Dĩnh nghiêm khắc nhắc nhở.
- Linh Nhi, ăn nói lung tung gì đó.
Thật không biết lớn nhỏ.
Tống Dĩnh lè lưỡi, cô cũng chẳng qua nói sự thật mà thôi.
Nhìn đi, bác Lâm đang rất nghiêm túc xem xét kìa.
Đúng là lời này của Tống Dĩnh có tác động đến Lưu Vũ Bằng, ông vì lo cho Tống Kiều nên vẫn luôn túc trực trong bệnh viện mà không có thời gian tắm rửa.
Trước đó khi ông ôm cô ở bữa tiệc máu đã dính lên người, nếu Tống Dĩnh không nhắc nhở ông cũng không phát hiện ra.
Tống Kiều nhìn sắc mặt ngày càng khó coi của Lưu Vũ Bằng, không khỏi cất lên tiếng an ủi.
- Ba đừng nghe nhóc đó nói linh