Hồ Tuyết Liên nhạy bén nắm bắt tình hình.
Cô ra ám hiệu cho Hồ Hiểu Tử để bọn họ rút lui đợi lệnh.
Tin nhắn này là do Giang Nhạn Sương gửi tới.
Khi cô ta đang định ra về thì bắt gặp đám người của Hồ gia.
Một mình ả đàn bà này còn dễ đối phó chứ đông người thì tất nhiên sẽ rất bất lợi.
Số điện thoại của Thomas cô đã có từ khi cậu còn ở biệt thự của Hàn Vân Phong.
cho nên cô đã dùng một sim rác để nhắn tin nặc danh.
Quả nhiên chỉ cầm dùng Thomas làm mồi nhử thì cô gái kia sẽ làm theo bất cứ yêu cầu gì của cô.
Giang Nhạn Sương cười nhếc miệng chuẩn bị cho bước tiếp theo.
Hồ Tuyết Liên đúng bảy giờ cầm theo vali tiền tới.
Trước khi gặp được tiểu Bảo, Cô không muốn rút dây động rừng nên hết sức phối hợp với bọn chúng.
Bọn họ có hai người vẻ mặt hung tợn, làn da rám nắng có lẽ là người sinh sống bôn ba trên thuyền nhiều năm.
Nhưng người đứng phía sau bọn họ lại khiến cô đứng hình.
Một người da trắng, tóc vàng.
Dáng người cao to , từ cổ cho tới chân đều xăm những hình thù kì dị.
Cô đã tìm kiếm hắn suốt thời gian vừa qua, nhưng thật không ngờ lại gặp hắn ta trong hoàn cảnh này.
Hắn ta ở cái đất Thanh Thành này chỉ có Giang Nhạn Sương là người quen.
Hắn ta ở đây chứng đỏ Giang Nhạn Sương cũng dính dáng tới chuyện này.
Hồ Tuyết Liên nắm tay thật chặt, móng tay đâm sâu vào da thịt.
Lại là Giang Nhạn Sương , có lẽ cô đã quá nhân từ với cô ta, lần này phải cho cô ta biết thế nào là lễ độ.
Tonny hìn thấy một cô gái yếu đuối đơn độc một mình tới thì cười khẩy trong lòng tiến tới vuốt ve khuôn mặt cô.
Quả là một tuyệt sắc giai nhân hiếm gặp, làn da trắng nõn búng ra sữa này thậy mịn màng làm sao ????
Cả đôi môi đỏ mọng như anh đào này nữa chứ !!!! Thậy kích thích quá mà!.
Lần này rơi vào tay ông đây phải chơi cho đã mới được.
Hồ Tuyết Liên biết bây giờ chưa phải là thời điểm tốt để thể hiện, chừng nào chưa gặp được tểu Bảo thì cô vẫn phải cố nhịn.
Cô ra vẻ yếu đuối mỏng manh, đôi mắt ngấn lệ rung động lòng người.
Tôi cầu xin các anh thả con trai của tôi ra có được không ???
Chỉ cầm cho tôi gặp mặt nó, các anh muốn làm gì cũng được.
Đây, tiền đâu, các anh cầm lấy đi, tôi chỉ muốn gặp nó mà thôi !!!! hic.
.
hic!
Tonny cầm lấy tiền rồi sai thuộc hai trói tay, bịt mắt cô lại.
Hồ Tuyết Liên trong bóng tối âm thầm nghe ngóng động tĩnh xung quanh.
Bọn họ hình như đưa cô lên một chiếc thuyền rồi trở đi.
Khoảng chừng ba mươi phút sau thuyền cập bến, cô nhanh chóng lén lút gửi định vị cho Hồ Hiểu Tử qua thiết bị điện tử được gắn bên trong đôi hoa tai.
Bọn chúng tháo bịt mắt của cô ra, dẫn cô tới một kho hàng bỏ hoang bên cạnh một cảng biển.
Hồ Tuyết Liên vốn là chủ mẫu của bang Hồ Điệp, dù đã sáu năm cô không trở về Thanh Thành nhưng vừa mới thấy nơi này thì cô đã đoán ra mình ở đâu.
Đây là hải cảng phía Nam của Thanh Thành, nơi này dân cư thưa thớt, khá là vắng vẻ, nhất là về ban đêm thì càng vắng vẻ hơn.
Hồ Tuyết Liên bước vào kho hàng thì đã nhìn