Tại nơi cao nhất trong tập đoàn Hàn thị, một thân ảnh cao lớn với đôi chân dài thẳng tắp, đôi vai rộng săn chắc cùng với một khuôn mặt lạnh lùng góc cạnh đẹp một cách yêu nghiệt đang dựa vào khung cửa kính sát đất.
Một đôi mắt sâu không nhìn thấy đáy đang nhìn ngắm thành phố hoa lệ phía dưới đang lên đèn.
Gợi cho người ta một cảm giác cô đơn, lạnh lùng mà khó tả....
Trợ lý Chu Thuần tiến lên nhắc nhở
Hàn tổng! anh có cuộc gọi của lão gia!
Người đàn ông cao lớn ấy đưa tay nghe điện thoại.
Đầu giây bên kia vang lên một giọng nữ uy nghiêm nhưng đầy quan tâm.
Vân Phong à! ruốt cuộc là con muốn làm sao nữa.
Người mất đã cũng mất rồi, con định để khi ba nhắm mắt vẫn không được nhìn thấy con thành gia lập thất sao???
giọng nói lạnh lùng của Hàn Vân Phong vang lên.
Mẹ!Con cũng đã đồng ý với sắp xếp của ba mà sao mẹ còn nói vậy???
Một giọng nói khiển trách vang lên.
Con đồng ý mà lại giả vờ bị tàn phế, làm ta từng này tuổi đầu còn phải diễn khổ nhục kế với một nhà họ Hứa đó sao???
Vừa dứt lời là một tràng ho nổ tim nổ phổi vọng ra từ điện thoại.
Ông à! Đừng tức giận mà hại thân.
Hãy nghe Vân Phong nói hết đã.
Được! con nói cho lão già này nghe thử xem ruốt cuộc là làm sao?
Thấy đâu giây bên kia đã im lặng, anh mới nhàn nhạt mở miệng.
Con làm thế là muốn xem thử con dâu của bố mẹ có đúng như lời đồn hay không thôi mà.
Nếu cô ta không đồng ý thì chứng tỏ cô ta ham hư vinh vật chất tầm thường thì làm sao làm con dâu hàn gia được?
Còn nếu cô ta đồng ý thì.....
Anh chưa kịp nói hết thì đầu giây bên kia đã báo máy bận.
khoảng chừng một phút sau ba mẹ anh gọi lại.
Vân Phong à.
Gia đình Hứa gia đồng ý rồi.
Con ngày mai đi làm giấy kết hôn đi nhé !!
Đầu bên kia đã cúp máy mà sao anh vẫn còn trầm trong suy nghĩ.
Không thể nào,hồi chiều rõ ràng cô ta tỏ ra khi dễ xem thường mà sao lại đồng ý được.
Ánh mắt anh tối và lạnh đi mấy phần , xem ra người phụ nữ này không đơn giản.
Chu Thuần lên tiếng cắt đứt suy tư của anh
Hàn tổng, có cần rời lịch họp tổng kết tháng lại không ạ
Ánh mắt cùng giọng nói lạnh lùng vang lên
Chuyện này mà còn cần tôi phải lên tiếng nữa sao.
Chỉ là kết hôn thôi mà! Đưa giấy đây tôi kí còn ngày kia sai người đón cô ta về là được.
Biết là anh đang không vui nên Chu Thuần cúi chào rời di.
Ngay lúc này,tại một biệt viện nguy nga tráng