Hứa Hân Hoan về phòng chưa được bao lâu thì Dương Á Liên đã gọi tới.
Hứa Hân Hoan , cô bỏ bùa mê thuốc lú gì cho con trai tôi mà nó lại có thể ăn đồ ăn của cô nấu đến nỗi mặt mày tái xanh thế hả.
Cô vợ của nó hay là người đến hành hạ nó vậy.
Cô là người phụ nữ vô công dồi nghề, người như cô vừa xấu lại vừa bất tài, cô chỉ làm cản trở con đường công danh của con trai tôi thôi.
Người như cô không xứng làm người giúp việc chứ huống gì làm vợ con trai tôi.
Gia thế thì không có, tài sắc cũng không.
Tôi cho cô tiền, cô lập tức ly hôn với nó, bao nhiêu tiền tôi cũng trả.
Chỉ cần cô cho một cái giá mà thôi.
Hàn gia của tôi không tiếu tiền !
Hứa Hân Hoan nghe Dương Á Liên nói đến đầu kêu ong ong, thấy bà ta đã nói ra mục đích của mình,Hứa Hân Hoan dửng dưng lên tiếng.
Mẹ chồng à, con là vợ danh chính ngôn thuận của Hàn Vân Phong, được pháp luật thừa nhận , là con dâu của mẹ.
Sao mẹ có thể nói con như thế.
Con đây đang là tận tâm tận lực học hành để trở thành vợ hiền dâu thảo trong mắt mọi người.
Mẹ đã từng nói không biết thì có thể học mà, con đang học hành chăm chỉ để không phụ sự kì vọng của mọi người mà...
Mẹ nói Hàn gia không có tiền phải không ? Nếu mẹ đưa đây cho con một nửa gia sản của Hàn gia thì con sẽ lập tức ly hôn.
Còn nếu mẹ không đưa ra được cho con thì mẹ cũng không có tư cách nói con đâu.
Vì con là vợ Chính Thức của Hàn Vân Phong nên một nấy tiền là tiền con đáng được nhận.
Không đợi Dương Á Liên kịp phản ứng,Hứa Hân Hoan đã trực tiếp cúp máy.Cho dù sau đó bà ta có gọi bao nhiêu cuộc cô cũng dứt khoát không nghe nữa, cô bật chế độ im lặng rồi đi ngủ.
Một tuần sau, người của công ty đấu giá đã mang bộ bình trà đến, bọi bình trà được đặt trong một chiếc hộp kính tinh xảo càng tôn lên giá trị của nó.
Hôm ấy Hứa Hân Hoan và Hàn Vân Phong đều đang ở công ty nên Bùi quản gia đứng ra nhận.
Hứa Hân Hoan muốn tìm hiểu tại sao món đồ ba Hứa thẩm định lại là giả nên yêu cầu mang về phòng cô để nghiên cứu.
Khi nhân viên của công ty đấu giá mang đồ lên thì Trần Hồng Tuyết cũng đang ở nhà, nghe thấy tiếng ồn ào bên ngoài bà ta mở hé cửa phòng ra xem, trong mắt hiện lên một tia giảo hoạt rồi đóng cửa phòng lại.
Sau khi người của công ty chuyển phát đi khỏi, người làm trong nhà mỗi người mỗi việc đi khỏi, lúc này chỉ còn mình Trần Hồng Tuyết ở trên tầng, bà ta nhanh chóng gọi điện cho Hổ Tử về việc bộ ấm trà đấy, trong khi nói chuyện ánh mắt bà ta lóe lên vẻ tham lam vô cùng.
- Hổ tử à, ngày mai ông mang cho tôi một bình trà hàng nhái giống y hệt lần trước nhé.
- Bà cần thứ đồ đó để làm gì ???
- Yên tâm, chúng