Hứa Hân Hoan cảm thấy đau đầu vô cùng, cô muốn dùng tay xoa cho đỡ đau thì chợt nhận ra tay chân của cô đã bị chói chặt.
Đột nhiên điện được bật sáng, ánh sáng chói mắt khiến cô chưa thích nghi kịp.
Từ xa truyền đến tiếng bước chân của giày cao gót.
Cô nhận ra mình đang ở trong tầng hầm của một chiếc du thuyền , lục lại kí ức trước khi ngất đi, cô không hiểu tại sao mẹ mình lại đối xử như thế với cô.
Từ khi cô có nhận thức, mẹ của cô luôn rất dịu dàng
Tuy không thường xuyên gặp mặt do sức khỏe của mẹ khá yếu nhưng mỗi lần gặp mẹ đều yêu thương, chiều chuộng cô hết mực.
Cô nhớ có lần trong bữa ăn, do vô ý mà cô đụng phải bàn suýt chút nữa làm đổ cả chén canh nóng vào người.
Là mẹ đã chạy tới ôm lấy cô, hứng trọn cả chén canh trên lưng làm bỏng một mảng lớn.
Nhưng mẹ không hề trách móc cô mà nhẹ nhàng an ủi hỏi han.
Làm cô luôn luôn khắc sâu trong lòng.
Cánh cửa sắt được mở ra vang lên tiếng két...!chói tai.
Hứa Hân Hoan thu liễm lại tất cả cảm xúc chờ đón người tới xem có thể là ai.
Người bước vào là mẹ cô- Kim Tú Nương nhưng người đi theo sau mẹ cô lai khiến cho cô khá ngạc nhiên.
Đó là một người phụ nữ giống cô như hai giọt nước.
Đây là chị em song sinh của cô sao?
Tại sao cô lại không hề hay biết điều này chứ ???? Có phải là chị em thật không nhỉ, hay là...
Trong đầu Hứa Hân Hoan lóe lên một ý nghĩ mà người ta nghĩ đến sẽ cảm thấy kinh khủng.
Cô ngước mắt lên nhìn người mẹ thân yêu của mình mà hỏi.
-Mẹ, người bên cạnh mẹ là ai ? Sao mẹ lại đối xử như thế với con.
Con là con gái của mẹ mà...
Kim Tú Nương lạnh lùng lên tát cô một cái, cái tát rất mạnh giòn giã vang lên khiến Hứa Hân Hoan đờ đẫn, miệng cô đã rỉ máu.
Mẹ cô đánh cô sao, từ trước tới giờ bà ấy chưa từng đánh mình.
Bà ta lạnh lùng lên tiếng.
Ai là mẹ của ngươi chứ, ngươi nhìn lại đi.
Đây mới là con gái của ta - Thẩm Nguyệt Nguyệt.
Chắc ngươi bất ngờ lắm phải không ? Nể tình ngươi thời gian này đối xử tốt với ta nên ta sẽ nói cho ngươi một số chuyện.
Thật ra ta không phải là mẹ ngươi,Mẹ của ngươi tên là Bạch Uyển.
Là truyền nhân của Bạch gia- một gia tộc về y thuật đã tồn tại mấy trăm năm nay.
Ta là tì nữ thân cận bên cạnh mẹ của ngươi khi lấy chồng.
Sau khi bà ta chết, ta đã chăm sóc ngươi, từ từ lấy được lòng tin từ Hồ Nhất Phi nên danh chính ngôn thuận trở thành Hồ phu nhân.
Nhưng mà ba ngươi không biết điều, vẫn luôn nhớ thương tới các ả Bạch Uyển đó.
Ta chỉ là người vợ trên danh nghĩa của ông ta.
Cho nên ta đã bí mật cùng Thẩm Quân sinh con, âm thầm lên kế hoạch độc chiếm bang Hồ Điệp..
Thẩm Quân sao??? Người bà ta