Chàng thiếu niên đó thẳng hướng nhà cô mà đi tới gần cô khiến Hứa Hân Hoan khó hiểu.
Càng nhìn gần, cô càng cảm thấy gương mặt này sao thân quen đến thế, cái mũi này, cái mắt này, cả cái miệng này nữa chứ???
Hình như đã từng gặp người này ở đâu đó rồi thì phải, mà hình như là chưa gặp thì đúng hơn.
Chàng thiếu niên đó gương mặt tươi cười đứng trước mặt cô
Chị tỉnh rồi hả, Chị tên là gì thế? Tôi tên Ngô Hiểu Tử.
Hôm trước tôi đi theo thuyền cá vô tình cứu được chị.
Phải công nhận phúc khí của chị tốt, bão to như thế mà không bị chết chìm.
Hứa Hân Hoan không để ý đến lời nói của cậu thiếu niên này,trong đầu lóe lên một suy nghĩ, Thì ra đây là người đã cứu cô.
Nhưng hình như người này hơi giống cô thì phải, cô lại càng chăm chú nhìn chàng trai trước mặt hơn.
Thấy mình đã hỏi mà cô không trả lời, cô cứ nhìn chăm chăm khiến Ngô Hiểu Tử còn tưởng cô bị điếc nên ra hiệu vẫy tay.
Hứa Hân Hoan nắm lấy tay Ngô Hiểu Tử vào trong nhà.
Ngô Hiểu Tử không hiểu hành động của cô có ý gì chỉ ngơ ngác đi theo sau.
thấy Ngô Nương đang ngồi điều chế thuốc, Hứa Hân Hoan nhẹ nhàng lên tiếng thăm dò.
-Có vẻ như Ngô Nương rất rành về thuốc đông y thì phải.
Không biết đây có phải là nghề gia truyền của gia đình hay không ? May mà nhờ có Ngô Nương cứu giúp, nếu không chắc cháu cũng đi gặp diêm vương mất rồi.
Ngô Hiểu Tử nhanh mồm nhanh miệng đáp lại..
Mẹ của em là thầy thuốc duy nhất ở đây, mọi người trên đảo ai ốm đau bệnh tật gì thì mẹ em đều tận tình cứu chữa nên chị không phải ngại.
.mẹ à , hôm nay con ra biển với các chú được rất nhiều cá, chúng ta làm món cá sốt chua ngọt mẹ nhé...
Ngô Nương vẫn không nói gì mà tiếp tục điều chế thuốc, Hứa Hân Hoan tiến lại xem thử tay nghề thì phải công nhận bà ấy là một thầy thuốc giỏi.
cô nhận ra rằng bà ấy hình như rất lạnh lùng, trái ngược hoàn toàn với con trai.
Vì để cảm ơn công cứu mạng nên cô đã vào bếp nấu một bữa cơm.
Thấy cô nhiệt tình như thế, Hiểu Tử cũng phụ cô nấu cơm.
Hứa Hân Hoan nhân cơ hội này nhanh chóng bắt chuyện thăm dò.
Thì ra Ngô Nương cũng giống như cô.
Đều là người từ bên ngoài bị rớt xuông biển may mắn được người dân trên hòn đảo này cứu sống.
Người cứu Ngô Nương là một cặp vợ chồng già không con cái, vì để đền ơn cứu mạng
Hứa Hân Hoan bằng tài nghệ nấu ăn của mình đã chuẩn bị một bàn đồ ăn với đầy đủ sắc hương vị khiến Ngô Hiểu Tử khâm phục, nhìn bàn đồ ăn trước mặt đến nỗi rớt cả nước miếng.
Cô chuẩn bị xon bữa ăn liền rửa tay ra gọi Ngô Nương vào dùng bữa, thấy bà ấy đang cầm một nửa miếng ngọc bội trong tay.
Miếng ngọc bội này chẳng xa lạ gì với