Đứng trước câu hỏi này, quả thật cô chưa nghĩ tới.
Cô chỉ nghĩ rằng nó muốn gặp ba thì cứ để cho nó gặp.
Nhưng còn chuyện cô còn sống thì sao??
Hàn gia sẽ đối xử với nó thế nào?
Hồ Tuyết Liên thở dài một hơi.
Hiểu Tử, chuyện này em hãy đón nó về rồi hỏi ý kiến của nó.
Nó không còn là một cậu nhóc không hiểu chuyện.
Khi gặp được nó, em hãy chuyển lời của chị với nó rằng.
Người Hồ gia ta phải biết đối mặt với mọi việc, phải biết tự lựa chọn con đường tương lai của mình.
Vương Bảo sẽ có sự lựa chọn của chính mình.
chuyện em cần làm là bảo vệ nó mà thôi.
Hồ Hiểu Tử biết trong lòng chị mình còn yêu hắn ta.
Nhưng cậu không muốn chị mình quay lại vết xe đổ trước kia.
Chị cậu buồn , cậu cũng chẳng vui vẻ gì.
Nhưng chuyện này cậu quả thực rất khó xử.
Gạt đi suy nghĩ trong lòng, việc đầu tiên cậu cần phải làm là đi đón Vương Bảo đã.
Thằng bé còn quá nhỏ để một mình lang thang bên ngoài.
!.
Hồ Vương Bảo ngồi trên ghế đá ở gần công viên suy nghĩ kế hoạch hành động sau này.
Cậu bây giờ còn một ít tiền mặt, nhưng một mình cậu thuê phòng là điều không khả thi.
Cậu còn quá nhỏ sẽ gây chú ý, nếu sử dụng thẻ ngân hàng thì rất nhanh cậu Hiểu Tử sẽ tìm thấy.
Mải mê suy nghĩ, sắc trời đã dần chuyển về đêm.
Mọi người trong công viên cũng đã thưa dần.
Bỗng có một nhóm khoảng năm người tầm mười lăm mười sáu tuổi tiến về phía cậu.
Nhìn mặt mũi bọn họ quả thật không đáng tin chút nào , chẳng nhẽ vừa tới Thanh Thành cậu đã gặp lưu manh rồi sao????
Hồ Vương Bảo không phải là người thấy đông thì sợ.
Những tên lưu manh này một mình cậu cũng có thể cân hết.
Nhưng điều cậu lo lắng chính là đánh chúng xong thì sao?
Sẽ làm người của cậu chú ý , như vậy kế hoạch sẽ hỏng mất.
.
Trong ba mươi sáu kế, kế chuồn là thượng sách.
Lần này có lẽ cậu tạm thời phải chạy trốn vậy.
Đang đảo mắt xung quanh xem nên chạy hướng nào.
nhưng thấy bóng một người đang tiến tới chỗ này, trong đầu cậu lại nhảy số, lóe lên một suy nghĩ.
Hồ Vương Bảo không chạy nữa, cậu ngang nhiên khoanh tay trước ngực điệu bộ hiên ngang không sợ chết
các người muốn làm gì, muốn cướp tiền có phải không?
Gia gia đây không thiếu tiền, có giỏi thì tới đây mà lấy.
Vừa nói cậu vừa mở túi của mình ra cho bọn người đó xem.
Mấy tên côn đồ thấy tiền trong túi thì sáng mắt.
Không ngờ một đứa nhỏ lại mang theo nhiều tiền đến thế.
Hôm nay bọn họ trúng số rồi.
Một tên cầm đầu trong số đó đi tới muốn lấy túi của cậu.
cậu nhóc, ngoan ngoãn nghe lời đưa túi đây tao sẽ không đánh mày.
Nhìn mày như thế này chắc là bỏ nhà ra đi phải không???
Đã như thế thì bọn ta càng dễ xử, mày có kêu thì cũng không ai cứu nổi mày đâu.
Ngoan , đưa đồ đây cho bọn ta rồi về mà bú sữa mẹ đi.
Mẹ mày đang chờ mày về ti sữa đấy.
!
Hồ Vương Bảo nghe người đó gọi mình là cậu nhóc thì không vui chút nào
Đã thế còn xem thường cậu nữa chứ.
Cậu phải cho bọn chúng nếm mùi lợi hại.
Bàn