10 năm sau\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_\_
Một căn biệt thự tọa trấn nơi ngoại ô trên một ngọn núi. Trong một căn phòng được trang trí chủ yếu màu đen trắng mang lại cảm giác lạnh lẽo và cô độc. Không gian trong căn phòng im lặng và tĩnh mịch đến mức có thể nghe thấy cả một cây kim rơi cuốn nền nhà. Trên chiếc giường kingsize có một người đàn ông với khuôn mặt tuấn mỹ, dung mạo không một khuyết điểm đang say giấc. Bỗng một tiếng chuông điện thoại vang phá vỡ khoảng không im lặng và đánh thứ người đàn ông kia dậy:
" Reng...Reng...Reng..."
Một bàn tay to lớn với lấy chiếc điện thoại trên tủ cạnh giường, giọng nói ngái ngủ khàn khàn trầm ấm cất lên:
"Alo".
Giọng nói đùa cợt của một người đàn ông vang lên đầu điện thoại bên kia:
" Thiên, cậu không định đi sao?"
" 30 phút"
" Mình tưởng cậu sẽ không đi. Thay đổi rồi sao?"
Câu nói này khiến cho người đàn ông nhíu mày, cất giọng nói đe dọa:
" Muốn chết?"
Dù chỉ là thông qua chiếc điện thoại nhưng người đầu dây bên kia vẫn cảm thấy khí lạnh đang bao quanh lấy mình, sống lưng lạnh toát. Dù sao vẫn quý cái mạng sống này không nên chọc vào quỷ nên đành khoan nhượng:
" Mình còn yêu đời lắm. Mình cúp trước"
Chiếc điện thoại bây giờ chỉ vang lên tiếng "Tút...Tút...Tút...". Người đàn ông nhanh chóng bước xuống giường, đôi chân nhanh nhẹn đi vào VSCN. Khoảng 5' sau, một người đàn ông lịch lãm bước ra với bộ vest đắt tiền làm tô điểm thêm cho vẻ đẹp của mình.
Bước xuống dưới nhà, tất cả người làm nhìn thấy anh xuống liên ngừng tất cả công việc cung kính, gập người 90°:
" Thiếu gia"
Anh khé gật đầu, khua tay ra hiệu cho mọi người làm việc tiếp công việc của mình, tất cả nhận lệnh liền tiếp tục việc cảu bản thân. Người đàn ông đi về một người phụ nữ lớn tuổi lên tiếng:
" Dì Trần"
Người phụ nữ nghe thấy tiếng anh liền nhanh chống gập người nói:
" Thiếu gia"
Dì Trần là người