Tất cả mọi người đều nhìn thấy hành động của anh, nhưng họ chỉ có thể trơ mắt nhìn tùy anh hành động. Ai có thể ngăn anh lại? Tất cả đều xoay mặt như không nhìn thấy gì, tiếp tục bữa tiệc đang dang dở, bỏ qua sự việc vừa rồi. Nguyễn Lăng Phong vẫ đứng chôn chan tại chỗ, đau xót nhìn theo bóng lưng đi ra khỏi bữa tiệc, hắn thầm nghĩ: " Đã không thể cứu vãn được nữa rồi"
Trên xe, bầu không khí im lặng bao trùm lấy không gian trong xe khiến người ta không khỏi cản thấy quỷ dị. Anh vẫn tập trung nhìn về phía trước lái xe, bình tĩnh đến mức người khi nãy nóng giận không phải là anh vậy. Còn cô thấy anh lôi mình lên xe mà không nói với mình câu nào, cô khẽ cau mày: " Tại sao anh lại tức giận, cô đâu có làm gì sai? Thật khó hiểu".
Anh lái xe với tốc độ rất nhanh vượt qua mấy lần đèn đỏ nhưng nhưng chẳng bị cảnh sát tuýt còi lần nào nên chẳng mấy chốc họ đã đến biệt thự Lâm gia. Khi xe vừa dừng lại, anh đã nhanh chóng mở cửa xe, bế ngang người cô đi nhanh vào biệt thự. Tất cả người hầu và vệ sĩ đều cúi chào hai người, dù rất bất ngờ khi thiếu gia hành động như vậy nhưng chẳng có ai ngu ngốc hé miệng mở lời.
Đi lên phòng anh đạp mạnh cửa rồi nhanh chóng khóa cửa lại, thả mạnh cô xuống giường không hề thương hoa tiếc ngọc một chút nào. Do cú thả rất mạnh nên lưng cô đập mạnh vào vào thành giường đau rát, cô yếu ớt bò dậy, nhìn anh bằng ánh mắt ai oán:
" Anh không thể nhẹ nhàng được một chút nài sao?"
Anh im lặng với sự oán trách của cô. Anh không nói một câu nào, cởi áo vest bên ngoài vứt mạnh xuống đất, nới lỏng cà vạt, bằm đè lên người cô khi vẫn đang ngơ ngác không hiểu chuyện gì. Nhắm thẳng đôi môi anh đào căng mọng mà gặm cắn, chiếc lưỡi anh mạnh bạo cạy hàm răng nhưng cô cắn chặt không chịu mở miệng, anh khẽ nhíu chặt hàng lông mày rậm rạp, tay bóp chặt lấy hàm cô
" A…"
Lực anh rất lớn, khiến cô khẽ kêu lên, nhân cơ hội anh xông thành chiếm đất, quấn lấy chiếc lưỡi đinh hương của cô dây dưa.
Do lần đầu động chạm thân mặt với người đàn ông khác, cô không có một chút kinh nghiệm, mềm nhũn trong lòng anh, cô chỉ có thể lặng