Ba người nhanh chóng lắc đầu.
"Đường Lăng đâu? Đường Lăng có biết chuyện này không?" Hiện tại chỉ thiếu Đường Lăng, bà cụ Đường cũng chỉ có thể nghĩ đến Đường Lăng, còn Dương Tầm Chiêu ở cùng phòng với Nhã Thanh, phản ứng của Nhã Thanh chứng tỏ Dương Tầm Chiêu không biết gì.
"Không cần hỏi con, con không biết." Đường Lăng cũng đi xuống lầu, sắc mặt trầm xuống, giọng nói có chút lạnh lẽo.
"Anh cũng thấy rồi à." Hàn Nhã Thanh nhanh chóng nhìn về phía Đường Lăng, Hàn Nhã Thanh nghe Đường Lăng nói thì biết Đường Lăng cũng đã nhìn thấy tin tức.
"Ừ, anh thấy rồi, không biết rốt cuộc ai đưa tin." Đường Lăng híp mắt lại, mang theo hơi thở nguy hiểm.
Nếu không phải người nhà họ Đường công bố chuyện này ra ngoài thì vấn đề này sẽ rất nghiêm trọng.
"Chỉ có mấy người biết thân phận của Nhã Thanh và đứa nhỏ, những người biết chuyện này cũng rất đáng tin, chắc chắn không có ai lén làm chuyện như vậy." Đường Vân Thành cũng ý thức được tính nghiêm trọng của vấn đề, cho nên sắc mặt của Đường Vân Thành cũng trầm xuống.
"Không lẽ là ông cụ Dương và bà cụ Dương? Chẳng lẽ bọn họ đã biết rồi?" Bà cụ Đường không nhịn được suy đoán, hiện tại không biết là ai làm, không biết mục đích của đối phương là gì, bà cụ Đường