Tám năm nay anh đã dồn hết tâm sức vào công việc, cả ngày lẫn đêm anh đều ở trong phòng phẫu thuật, anh không cho mình thời gian để nghĩ.
Nhưng dù là vậy, mỗi khi rảnh rỗi anh vẫn sẽ nghĩ đến, mỗi lần nghĩ tới là tim anh lại đau không chịu được.
Năm đó anh thật sự yêu cô, anh đã lên kế hoạch cho tương lai hai người, thậm chí anh còn đã nghĩ xong khi nào cầu hôn cô, anh còn nghĩ họ sẽ sinh một trai một gái sau khi kết hôn, anh suy nghĩ mọi điều quá tươi đẹp.
Vậy nên sau khi biết chuyện, điều này với anh mà nói thật sự rất tàn nhẫn, rất đau buồn.
Nếu không phải tận mắt chứng kiến thì anh thật sự không dám tin cô sẽ làm chuyện đó, anh thật sự không dám tin cô sẽ đối xử với anh như vậy.
Anh thật sự không dám tin tưởng, cô theo đuổi anh, tiếp cận anh không ngờ chỉ để lợi dụng anh, hơn nữa cô còn luôn lừa dối anh.
“Anh cả, em không muốn nói về chuyện trước đây nữa, chuyện đã qua rồi.” Giọng Trác Thanh có chút buồn bã, năm đó khi phát hiện ra chuyện này anh rất giận, cũng rất buồn. Nhưng bây giờ đã tám năm trôi qua, anh phát hiện mình đã không còn hận cô nữa, thậm chí cũng không trách cô.
“Trác Thanh, anh hỏi em chuyện này là muốn hiểu rõ hơn về quan hệ cá nhân trước đây của Viên Ngữ, hơn nữa anh cảm thấy có một số chuyện em cũng nên điều tra rõ ràng đi, có lẽ giữa hai người năm đó có điều hiểu lầm.” Đương nhiên Đường Lăng biết tâm trạng Trác Thanh lúc này, nhưng bây giờ sau khi điều tra một vài chuyện liên quan đến Viên Ngữ, anh phát hiện chuyện năm đó hơi kỳ lạ.
Khi đó họ tận mắt nhìn thấy sự đau đớn và ủ rũ của Trác Thanh sau khi chia tay Viên Ngữ. Họ cũng biết năm đó Trác Thanh thật lòng với Viên Ngữ, vậy nên không thể là Trác Thanh chủ động đề nghị chia tay, chắc chắn là bên phía Viên Ngữ xảy ra vấn đề, hơn nữa còn là vấn đề vô cùng nghiêm trọng khiến Trác Thanh không thể chấp nhận và tha thứ.
Nhưng bây giờ anh đã điều tra Viên Ngữ, phát hiện cô là một cô gái rất đơn giản, cũng cực kỳ tốt bụng, hơn nữa nếu năm đó Viên Ngữ chủ động theo đuổi, hơn nữa còn kiên trì lâu như vậy, có thể thấy Viên Ngữ cũng thật sự thích Trác Thanh.
Nếu là vậy, chắc Viên Ngữ không thể làm ra chuyện có lỗi với Trác Thanh, vậy nên Đường Lăng cảm thấy khả năng có điều gì hiểu lầm trong chuyện năm đó.
Bây giờ làm rõ chuyện năm đó không chỉ có thể hiểu được mối quan hệ cá nhân của Viên Ngữ trước đây, mà còn có thể tìm lại một số sự thật năm đó.
“Anh cả, chuyện năm đó em tận mắt chứng kiến, không có hiểu lầm.” Mắt Trác Thanh chớp động, ánh mắt nhanh chóng thay đổi, anh nghĩ đến cảnh mình nhìn thấy năm đó lại không khỏi tự cười giễu bản thân.
Hiểu lầm? Không có gì là hiểu lầm cả, vì anh đã tận mắt nhìn thấy những điều đó.
“Mối quan hệ cá nhân của cô ấy thực sự không phức tạp, khi còn học đại học cô ấy cũng không có nhiều quan hệ thân thiết…” Trác Thanh khựng lại, bàn tay cầm điện thoại vô thức siết chặt, đôi mắt cũng nặng nề hơn.
Nếu có thể, anh thật sự không muốn nhắc lại chuyện năm đó, anh không muốn nhắc đến người đó nữa, nhưng để giúp anh cả nhanh chóng tra ra sự thật, anh biết mình không thể che giấu.
“Cô ấy có một người đồng hương tên là Lý Kiệt, cũng là đàn anh của cô ấy. Tám năm trước Lý Kiệt mở studio riêng ở thành phố A, hơn nữa còn mở một cửa hàng vật liệu xây dựng. Không biết tình hình bây giờ thế nào, hẳn là Lý Kiệt sẽ biết rõ tình hình Viên Ngữ hơn…”