"Không gấp, thời cơ chín muồi thì sẽ đưa về." Khóe môi Đường Lăng không kìm được nhếch lên, lần này, anh tới nước R, thái độ của Lâm Bối rõ ràng có thay đổi, anh cảm thấy con đường anh theo đuổi vợ hẳn là thấy được ánh sáng rồi, ít nhất phiền toái ở đây của Lâm Bối anh nhất định sẽ giúp Lâm Bối giải quyết toàn bộ.
"Được, được, em chờ." Hàn Nhã Thanh cười ra tiếng, khoảng thời gian này xảy ra quá nhiều chuyện, hiếm khi có chuyện vui như vậy, thật sự là đại hỷ sự.
Vốn Hàn Nhã Thanh muốn ra ngoài, nghĩ đến dáng vẻ không còn gì lưu luyến lúc trước của ông cụ Đường cùng bà cụ Đường thì quyết định nói tin tức tốt này cho bọn họ, cũng để bọn họ vui vẻ một chút.
Mặc dù không biết bọn họ là bởi vì chuyện gì mới có thể như vậy, nhưng Hàn Nhã Thanh nghĩ bọn họ biết chuyện vui này nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nói không chừng quên luôn cả chuyện vui vẻ lúc trước.
Hàn Nhã Thanh trở về phòng khách, thấy ông cụ Đường và bà cụ Đường vẫn ngồi ở đấy như cũ, vẫn là dáng vẻ hoảng hốt, không còn gì tha thiết, Hàn Nhã Thanh thật sự không nghĩ ra bọn họ gặp chuyện gì, Hàn Nhã Thanh đi tới, cười nói: "Ông ngoại, bà ngoại, anh có bạn gái, anh nói một thời gian ngắn nữa sẽ đưa chị dâu về."
Đây vốn là một chuyện vui, đại hỷ sự, Hàn Nhã Thanh cho là hai người nghe được tin tức này nhất định sẽ rất vui vẻ, dẫu sao hai người ngày ngày mong đợi Đường Lăng kết hôn sinh con.
Nhưng sau khi ông cụ Đường và bà cụ Đường nghe lời của Hàn Nhã Thanh nói đều sửng sốt, sau đó hai người liếc mắt nhìn nhau, sau đó hai người vốn là không còn gì lưu luyến, trong con ngươi càng thêm mấy phần nặng nề, thậm chí còn hơi tuyệt vọng.
Hai người nghĩ Đường Lăng cũng quyết định đưa người về nhà, vậy khẳng định là nghiêm túc, nhất định là nhận định người đàn ông đó rồi, xem ra chuyện này không có khả năng thay đổi.
Ông cụ Đường dựa vào ghế sofa, rụt người một cái, bất lực than thở.
Khóe miệng bà cụ Đường hơi động đậy, nhưng cũng không nói gì, chỉ là trong lúc nhất thời ánh mắt cũng đỏ lên, mắt thấy lại muốn khóc.
Hàn Nhã Thanh bối rối, tình huống gì đây? Đây là tình huống gì?
Tại sao nghe được tin tức Đường Lăng tìm được bạn gái, hai người cũng không vui vẻ chút nào?
Chẳng những không vui chút nào, còn rêи rỉ than thở, hơn nữa còn càng nặng nề, thậm chí mặt đầy tuyệt vọng, đây rốt cuộc là ý gì?
"Ông ngoại, bà ngoại." Hàn Nhã Thanh nhẹ giọng thử dò xét hỏi: "Hai người biết anh tìm được bạn gái không vui sao?"
"Có cái gì..." Bà cụ Đường ngẩng đầu lên, nhìn Hàn Nhã Thanh, lời nói một nửa lại dừng lại: "Bà nhức đầu, bà nằm một lát." Bà cụ Đường nói, từ từ nằm trêи ghế sofa, hơi co người lại, nhìn qua, hơi... Đáng thương.
"Ông ngoại, chuyện gì vậy?" Giờ phút này Hàn Nhã Thanh ngơ ngác đến không tìm ra phương hướng rồi, phản ứng gì đây? Phản ứng này bình thường sao?
Hiển nhiên là không bình thường chút nào.
"Tùy anh con đi." Ông cụ Đường thở dài một cái lần nữa, khoát tay, nhìn có vẻ không biết làm sao lại vô lực.
"Không phải, anh con tìm được bạn gái rồi, anh muốn đưa chị dâu về, chúng ta không phải hẳn nên vui mừng hoan nghênh sao? Chúng ta không phải nên vui mừng chuẩn bị hôn sự sao?" Hàn Nhã Thanh nhìn dáng vẻ ông cụ Đường, trong lòng vô cùng kỳ quái.
Sau đó, Hàn Nhã Thanh thấy bà cụ Đường nằm trêи ghế sofa rất oán niệm nhìn cô, thật sự, ánh mắt kia thật vô cùng oán niệm.
Hàn Nhã Thanh nhìn ánh mắt oán niêm kia của bà cụ Đường ngây ngẩn, không phải, cô nói sai cái gì? Cô làm gì sai? Tại sao bà ngoại nhìn cô như vậy?
"Thanh Thanh, bà ngoại mệt mỏi, cháu để cho bà ngoại nghỉ ngơi một lát." Bà cụ Đường âm thầm thở ra một hơi, sau đó lại đuổi người.
Thái độ đuổi người này của bà cụ Đường quá rõ ràng, Hàn Nhã Thanh muốn bỏ qua cũng không bỏ qua được, huống chi trước đến giờ phản ứng của Hàn Nhã Thanh rất nhanh, tất nhiên đã hiểu.
"Vâng, được rồi." Hàn Nhã Thanh bị đuổi, tâm trạng rất phức tạp, bà ngoại chê cô ồn ào sao?
Lúc nãy đúng là cô nói hơi nhiều, nhưng rõ ràng cô nói là chuyện tốt, rõ ràng là chuyện đại hỷ, cô vốn muốn dỗ hai người vui vẻ, ngược lại bị chê?
Hàn Nhã Thanh thông minh như vậy, nhưng lại không hiểu tâm tư của hai người.
Nhưng bà cụ Đường cũng nói như vậy rồi, Hàn Nhã Thanh cũng không tiện nói gì nữa, chỉ có thể rời đi, lúc rời khỏi phòng khách, Hàn Nhã Thanh không nhịn được nhìn phòng khách lần nữa, bởi vì giờ phút này bà cụ Đường nằm trêи ghế sofa không thấy được.
Hàn Nhã Thanh chỉ thấy bóng lưng ông cụ Đường, cô phát hiện lưng bình thường đều thẳng tắp của ông ngoại giờ phút này rõ ràng đã cong, bối cảnh đó nhìn cũng giống bà ngoại... Rất đáng thương.
Hàn