Trác Hiểu Lam không thể nào gây xích mích quan hệ của Thanh Thanh và Tầm Chiêu được, nhưng Đường Lăng lo Tầm Chiêu nghe thấy những lời nói này của Trác Hiểu Lam xong thì trong lòng không thoải mái, thế nên Đường Lăng không muốn để Trác Hiểu Lam cứ tiếp tục.
Dương Tầm Chiêu ngước mắt nhìn Trác Hiểu Lam, sau đó lôi ra một xấp tài liệu.
Trác Hiểu Lam thấy anh lôi ra một xấp tài liệu rất dày thì ánh mắt lóe lên, nhiều như thế, rốt cuộc anh đã điều tra được gì rồi?
"Tra được người làm hại Viên Ngữ chưa?" Trác Thanh thấy một xấp tài liệu dày cộp nên cũng thấy có hi vọng hơn.
Dương Tầm Chiêu không trả lời mà đưa tài liệu trong tay cho Trác Thanh.
Trác Thanh ngẩn người, thấy hơi bất ngờ nhưng vẫn nhanh chóng nhận lấy.
Trác Thanh lấy tài liệu rồi thì bắt đầu xem, thấy đều là mấy chuyện liên quan đến chuyện tám năm trước, hơn nữa đều là mấy chuyện liên quan đến Viên Ngữ.
Trác Thanh thấy hơi khó hiểu, dù sao thì trong tài liệu mà Dương Tầm Chiêu đưa cho anh ta cũng không viết thẳng tên Trác Hiểu Lam, Trác Thanh cũng không thể nghĩ đến Trác Hiểu Lam được, nhưng anh ta nghĩ đến chuyện trước kia anh ta bắt đầu nghi ngờ chuyện tám năm trước, anh ta nhanh chóng ngẩng đầu lên nhìn Dương Tầm Chiêu: “Chuyện gì thế này? Anh tra được gì rồi?"
Trác Thanh tin tưởng năng lực của Dương Tầm Chiêu, nhưng anh ta không hiểu mấy tài liệu này lắm, hơn nữa tài liệu quá nhiều, nhất thời anh ta không xem hết được, anh ta muốn kết quả.
"Cô Trác quen ba của Viên Ngữ chứ?" Dương Tầm Chiêu không trả lời Trác Thanh mà là nhìn Trác Hiểu Lam.
Khi Trác Hiểu Lam nghe thấy Dương Tầm Chiêu gọi cô ta thì ánh mắt nhanh chóng nhìn sang anh, sắc mặt lập tức thay đổi, có ngạc nhiên, có khó tin và có cả đau lòng.
Anh gọi cô ta là gì?
Cô Trác? Anh gọi cô ta là cô Trác ư?
Rõ ràng trước đây anh vẫn luôn gọi cô ta là chị Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam thấy xưng hô này quá bất ngờ nên nhất thời không để ý đến nửa câu sau của Dương Tầm Chiêu.
Trác Thanh lại thấy khó hiểu, mắt nhìn sáng Trác Hiểu Lam, lúc này Trác Thanh thật sự không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Sao Trác Hiểu Lam quen biết ba của Viên Ngữ chứ?
"Hoặc là tôi nên hỏi cô Trác đây, ba của Viên Ngữ ở đâu rồi?" Đối mặt với ánh mắt đang nhìn thẳng mình của Trác Hiểu Lam, sắc mặt của Dương Tầm Chiêu tối sầm, trước giờ anh không hề có ý gì đó với Trác Hiểu Lam, trước đây vì Trác Hiểu Lam từng giúp mẹ anh, hơn nữa lúc đó cũng từng giúp anh nên khi trước anh cảm kϊƈɦ cô ta.
Nhưng những chuyện mà Trác Hiểu Lam đã làm đã đặt dấu chấm hết cho quan hệ giữa bọn họ.
Lúc này đây ngay trước mặt Thanh Thanh mà Trác Hiểu Lam lại nhìn anh như thế, anh sợ Thanh Thanh hiểu lầm, nếu không phải tiếp theo còn có chuyện cần nói rõ thì anh thật sự không muốn phí lời thêm với Trác Hiểu Lam.
Rốt cuộc Trác Hiểu Lam cũng lấy lại tinh thần, cuối cùng cũng nghe hiểu lời nói của Dương Tầm Chiêu, ánh mắt cô ta lóe lên, khi đó vì chuyện xưng hô khiến cô ta quá bất ngờ nên lúc này nhất thời chưa hoàn toàn giấu hết cảm xúc của mình, rõ ràng sắc mặt cô ta vừa có thêm ngạc nhiên vừa có thêm khẩn trương.
Cô ta không thể nào ngờ được Dương Tầm Chiêu lại tra đến tận ba của Viên Ngữ, chuyện năm đó rõ ràng cô ta đã sắp xếp ổn thỏa, chuyện này rõ ràng trừ Viên Ngữ ra thì không ai biết cả, vậy sao Dương Tầm Chiêu lại biết?
"Em nói gì? Chị không hiểu." Trác Hiểu Lam cố gắng tỉnh táo lại, cô ta tự nói với lòng mình không được hoảng hốt, không thể hoảng hốt, chuyện liên quan đến ba Viên Ngữ chẳng có ai biết cả, chắc chắn Dương Tầm Chiêu đang lừa cô ta.
Thế nên cô ta không thể thừa nhận được.
"Tám năm trước, ba của Viên Ngữ đến huyện Thanh Thủy kiểm tra ra bị suy tim, sau đó đến thành phố A." Dương Tầm Chiêu thấy cô ta phủ nhận thì ánh mắt càng lạnh lùng hơn, đến tận lúc này rồi mà cô ta còn nói dối.
Lời nói này của Dương Tầm Chiêu tuy như mơ hồ, nhưng anh biết chắc chắn Trác Hiểu Lam nghe hiểu lời anh.
Trác Hiểu Lam xóa hồ sơ nằm viện của ba Viên Ngữ ở thành phố A, nhưng không xóa ở huyện Thanh Thủy.
Quả nhiên, sau khi Trác Hiểu Lam nghe thấy lời nói của Dương Tầm Chiêu thì sắc mặt thay đổi, tuy không rõ nhưng người ở đây đều là người không đơn giản, đều nhìn thấy cả.
"Chị, chuyện này rốt cuộc là sao? Ba của Viên Ngữ... có quan hệ gì với chị?" Trác Thanh cũng là người thông minh, anh ta nhận ta chuyện này không đơn giản, nhưng lúc này anh ta cũng không nghĩ theo hướng xấu.
Ba của Viên Ngữ bị bệnh tim, Trác Thanh còn tưởng năm đó Trác Hiểu Lam xem bệnh cho ba của Viên Ngữ.
"Chị cũng không biết mấy đứa đang nói gì." Đương nhiên Trác Hiểu Lam không thể cứ thế mà thừa nhận, chuyện đã qua tám năm rồi, giờ Viên Ngữ vẫn đang hôn mê, Dương Tầm Chiêu cũng chỉ điều tra được như thế thôi, chỉ cần cô ta không thừa nhận thì bọn họ cũng không làm gì được.
"Năm đó, chắc là cô Trác đã cứu ba của Viên Ngữ. Năm đó bệnh tình của ba Viên Ngữ