Nhưng đúng như lời Hàn Nhã Thanh nói, khi Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh vừa vào biệt thự của Trác Hiểu Lam thì điện thoại của Trác Hiểu Lam đã nhận được thông báo liên tục từ máy giám sát, Trác Hiểu Lam biết có người vào biệt thự của mình.
Điện thoại và máy giám sát kết nối với nhau Trác Hiểu Lam nhìn qua điện thoại có thể thấy được tình huống ở biệt thự.
Trác Hiểu Lam cầm điện thoại nhìn thấy Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh xuất hiện trong biệt thự của mình thì con ngươi đột nhiên nheo lại, sắc mặt cũng lập tức trầm xuống, cô ta cắn chặt hàm răng.
Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh lại nhân cơ hội này đến biệt thự của cô ta, bọn họ đúng là giỏi.
Đúng như dự đoán của Hàn Nhã Thanh, Trác Hiểu Lam rất muốn biết thuốc của Cổ Vũ có làm cho Viên Ngữ tỉnh lại hay không, bởi vì sự chú ý của cô ta đặt lên chuyện này nên bỏ qua một số chi tiết.
Cô ta phát hiện Hàn Nhã Thanh rời đi, cũng phát hiện Hàn Nhã Thanh đi rất lâu rồi vẫn chưa quay lại, cô ta không phải không nghi ngờ, nhưng cô ta rất muốn biết thuốc của Cổ Vũ hiệu quả thế nào, cho nên chỉ có thể đè những nghi ngờ đó xuống.
Hơn nữa trong lòng Trác Hiểu Lam biết rõ, nếu Cổ Vũ thật sự làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, đó là phiền phức lớn nhất của cô ta, cho nên cô ta không thể rời đi.
Cô ta nghĩ nếu Viên Ngữ thật sự tỉnh lại, cô ta còn phải lợi dụng ba Viên Ngữ để uy hϊế͙p͙ Viên Ngữ, làm cho Viên Ngữ không dám nói bậy.
Nhưng cô ta không ngờ Hàn Nhã Thanh và Trác Thanh đến biệt thự của mình.
Mà ba Viên Ngữ lại ở trong biệt thự đó, tám năm trước, cô ta giúp ba của Viên Ngữ phẫu thuật ghép tim, giữ được mạng của ba Viên Ngữ, nhưng bởi vì có một chút phản ứng bài xích, cho nên mấy năm nay ba Viên Ngữ vẫn luôn không thể rời khỏi phòng phẫu thuật.
Đương nhiên đây cũng là ý của cô ta, bởi vì cô ta sợ sau khi ba của Viên Ngữ hoàn toàn hồi phục, Viên Ngữ lại đi tìm Trác Thanh.
Lần này cô ta nói Viên Ngữ đưa máy nghe lén chỉ là một chuyện bất đắc dĩ, nếu có thể thì cô ta thật sự không muốn để Viên Ngữ và Trác Thanh tiếp xúc nhau.
Nhưng lúc đó cô ta không có cách nào khác, Trác Thanh vô cùng đề phòng lại không dễ dàng tin tưởng người khác, muốn đưa máy nghe lén cho Trác Thanh mà không bị anh ta phát hiện thì cô ta chỉ nghĩ đến Viên Ngữ.
Hơn nữa bởi vì ba của Viên Ngữ ở trong tay cô ta nên Viên Ngữ hoàn toàn nghe theo lời cô ta, cô ta cũng có thể khống chế Viên Ngữ.
Kế hoạch của cô ta vốn rất hoàn mỹ, nhưng cô ta không nghĩ tới mấy người Hàn Nhã Thanh lại nghi ngờ mình, đến bây giờ cô ta không hiểu rốt cuộc mình đã lộ ra sơ hở ở đâu.
Cô ta càng không ngờ Cổ Vũ lại xuất hiện, nói có thể lập tức làm cho Viên Ngữ tỉnh lại, hoàn toàn phá hủy kế hoạch của cô ta.
Trong mắt Trác Hiểu Lam tràn đầy tàn nhẫn, nhưng lúc này cửa phòng bệnh được mở ra, có người mang thuốc đi vào phòng bệnh.
Trác Hiểu Lam nhìn thấy chén thuốc thì con ngươi co lại, nếu thuốc này có thể làm cho Viên Ngữ tỉnh lại thì tình hình sẽ rất bất lợi cho cô ta.
Nếu để Hàn Nhã Thanh đưa ba Viên Ngữ đi thì cô ta hoàn toàn mất đi sự khống chế quân cờ Viên Ngữ, đến lúc đó Viên Ngữ chắc chắn sẽ khai tên cô ta ra.
Không, tuyệt đối không thể được.
Cô ta không thể ngồi chờ chết.
Trác Hiểu Lam cầm điện thoại nhanh chóng gửi đi một tin nhắn: “Giết chết tất cả những người đi vào biệt thự ở vùng ngoại thành.”
Trác Hiểu Lam suy nghĩ, lại gửi thêm một tin nhắn: “Nổ tung cả biệt thự đi.”
Nếu cô ta đã làm thì phải làm đến cùng, biệt thự nổ tung thì người trong đó chắc chắn không sống được, hơn nữa cũng sẽ không có ai nghi ngờ.
Còn chuyện làm cách nào thì cô ta tin tưởng người kia sẽ xử lý tốt, không làm người khác nghi ngờ.
Đối với cô ta thì một biệt thự chẳng là gì cả, một biệt thự có thể giết chết Hàn Nhã Thanh thì cô ta cảm thấy rất đáng.
Lúc này trong biệt thự còn có Trác Thanh, Trác Hiểu Lam nhìn thấy qua máy giám sát, nhưng cô ta lại không hề quan tâm.
Cho dù Trác Thanh là em trai ruột của cô ta thì cô ta cũng không mềm lòng, thậm chí không hề do dự, nếu Trác Thanh mang theo Hàn Nhã Thanh đến biệt thự của cô ta tìm người thì có nghĩa chống lại cô ta, đừng trách cô ta vô tình.
“Cô có chắc không.” Đối phương nhanh chóng gửi lại tin nhắn cho cô ta, xem ra đối phương có chút do dự.
“Chắc chắn.” Trác Hiểu Lam không đắn đó, không hề do dự, nhanh chóng nhắn hai chữ.
“Nhanh lên.” Trác Hiểu Lam lại bổ sung thêm hai chữ, cô ta sợ người kia kéo dài thời gian làm cho Hàn Nhã Thanh chạy thoát.
“Biết rồi.” Đối phương lại trả lời tin nhắn.
Trác Hiểu Lam nhìn tin nhắn trêи điện thoại thì khóe môi cong lên cười lạnh, Hàn Nhã Thanh muốn đấu với cô ta sao, Hàn Nhã Thanh còn thua xa.
Lúc này bởi vì có người mang thuốc vào cho nên sự chú ý của mấy người trong phòng bệnh đặt vào đó, Dương Tầm Chiêu và Đường Lăng cũng không chú ý tới sự khác thường của Trác Hiểu Lam.
Trác Hiểu Lam cài chế độ im lặng, cho nên Đường Lăng và Dương Tầm Chiêu cũng không nghe thấy