Trong lòng Viên Ngữ đã có đáp án, khẳng định giáo sư Cổ đã cứu cô ta, chuyện này lập tức sáng tỏ.
Với tác phong của Trác Hiểu Lam thì chắc chắn sẽ không để cô ta tỉnh lại, mà Trác Hiểu Lam động tay động chân thì người bình thường rất khó phát hiện, cho dù có phát hiện cũng không thể cứu cô ta, sợ là chỉ có giáo sư Cổ mới có năng lực này.
Trước kia Viên Ngữ đã xem qua rất nhiều chuyện liên quan đến giáo sư Cổ, cô ta rất ngưỡng mộ giáo sư Cổ.
Lúc này trong lòng Viên Ngữ vô cùng kϊƈɦ động, nhất thời cũng không biết nói gì, nhưng Viên Ngữ cũng thấy được trong phòng còn có một người khác, Viên Ngữ nhận ra Đường Lăng.
Bởi vì trước kia Trác Thanh đưa cô ta gặp Đường Lăng, trước đó Viên Ngữ có gặp qua hay không thì luôn cảm thấy Đường Lăng rất lạnh nhạt, nghiêm túc, nhưng lần đó cô ta gặp Đường Lăng thì mới phát hiện Đường Lăng lại giống như anh trai nhà bên, rất thân thiết.
Viên Ngữ biết đối với Trác Thanh mà nói thì Đường Lăng giống như anh cả, Viên Ngữ cũng biết trong lần gặp mặt đó Đường Lăng chấp nhận cô ta.
Là thật sự chấp nhận mà không phải giống như những người nhà họ Trác, người nhà họ Trác nhìn có vẻ nhiệt tình, thân thiết với cô ta, nhưng Viên Ngữ có thể cảm giác được bọn họ khinh thường mình.
Lúc đầu Viên Ngữ còn tưởng rằng mình quá nhạy cảm, suy nghĩ nhiều, đến khi Trác Hiểu Lam tìm cô ta, cô ta mới hiểu rõ, không phải cô ta suy nghĩ nhiều mà đó là sự thật.
Viên Ngữ nghĩ đến trước đó cô ta đưa túi tài liệu chứa máy nghe lén cho Trác Thanh, sau đó có người biết được cuộc nói chuyện của nhà họ Đường, dẫn đến những tin tức không tốt về cô cả nhà họ Đường vào hôm nay.
Viên Ngữ nghĩ vậy thì có chút áy náy, không dám đối mặt với Đường Lăng, hơn nữa cô ta cũng sợ Đường Lăng sẽ hỏi chuyện máy nghe lén cô ta.
Viên Ngữ thật sự không muốn lừa Đường Lăng, nhưng ba của cô ta ở trong tay Trác Hiểu Lam, cô ta không biết nếu Đường Lăng hỏi thì cô ta không biết nên trả lời thế nào.
“Cô nghỉ ngơi cho tốt.” Nhưng Đường Lăng cũng không hỏi chuyện máy nghe lén, Đường Lăng đã biết mọi chuyện nên hiểu được nỗi khổ của Viên Ngữ, dưới tình huống này anh ta chắc chắn không làm cho Viên Ngữ khó xử.
Tuy rằng bọn họ vẫn chưa điều tra được bất cứ chứng cứ gì về những việc làm của Trác Hiểu Lam, tuy rằng lời nói của Viên Ngữ là chứng cứ xác thực nhất, nhưng anh ta cũng không thể ép Viên Ngữ trong tình huống này.
Viên Ngữ sửng sốt, hai mắt hơi trợn lên, vẻ mặt khó hiểu nhìn Đường Lăng, cô ta không ngờ Đường Lăng không hỏi gì.
“Cô xảy ra chuyện, Trác Thanh sắp điên rồi, cô phải bảo vệ bản thân, đừng làm việc ngu ngốc nữa.” Đường Lăng vẫn luôn biết Viên Ngữ là một cô gái đơn giản, lương thiện, anh ta vẫn luôn cảm thấy cô gái này và Trác Thanh xứng đôi, cho nên Đường Lăng nói những lời này vì Trác Thanh.
Đường Lăng hy vọng Viên Ngữ và Trác Thanh đừng rời xa nhau vì bất cứ chuyện gì nữa.
Trong lòng Viên Ngữ giật mình: “Anh ấy?”
Viên Ngữ có rất nhiều chuyện muốn hỏi, nhưng cuối cùng lại không nói gì.
“Anh ấy ở đâu?” Viên Ngữ cũng không thấy Trác Thanh, theo như lời Đường Lăng vừa nói thì hiện tại Trác Thanh phải ở trong phòng bệnh mới đúng, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
“Cậu ta có một số việc cần xử lý, cô yên tâm đi, không có việc gì đâu.” Đường Lăng nhìn ra Viên Ngữ lo lắng, khó được ôn hòa giải thích.
Đường Lăng cũng đoán được Trác Thanh đang làm gì, nhưng anh ta không nói nhiều với Viên Ngữ.
“Anh cả Đường, tôi... Tôi...” Lúc này Viên Ngữ thật sự rất muốn nói ra tất cả mọi chuyện, cô ta không muốn giúp Trác Hiểu Lam giấu giếm, thật sự không muốn chút nào.
Nhưng ba của cô ta...
Nếu cô ta thật sự khai ra Trác Hiểu Lam, Trác Hiểu Lam có giết ba cô ta hay không, Viên Ngữ biết với sự độc ác của Trác Hiểu Lam thì rất có thể xảy ra, đối với Trác Hiểu Lam mà nói thì tính mạng của người khác chẳng là gì cả.
Nếu không thì Trác Hiểu Lam cũng sẽ không ép cô ta tự sát, hơn nữa cô ta còn biết Trác Hiểu Lam đã hại chết người khác, không chỉ là một người.
Cho nên Trác Hiểu Lam tức giận lên thì thật sự rất có thể sẽ giết ba cô ta, tám năm trước ba cô ta đã 'qua đời' trong tai nạn xe, cho dù hiện tại Trác Hiểu Lam giết ba cô ta cũng không có ai biết.
Cho dù đến lúc đó cô ta tố cáo Trác Hiểu Lam cũng không được gì.
Viên Ngữ nghĩ vậy thì lời đến bên miệng lại không dám nói ra.
Đường Lăng biết Viên Ngữ khó xử: “ Được rồi, cô cứ nghỉ ngơi cho tốt, chờ Trác Thanh quay về, cô muốn nói gì thì nói với Trác Thanh.”
Lúc Đường Lăng nói lời này thì giọng điệu vẫn dịu dàng, giống như người anh trai nhà bên, Đường Lăng coi Trác Thanh giống như em trai ruột, cho nên anh ta cũng xem Viên Ngữ là người trong nhà.
“Tôi xin lỗi.” Viên Ngữ nghe Đường Lăng nói thì trái tim siết chặt, nhất thời không nhịn được khóc lên: “Tôi