Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Cậu ba dương ghen (4)


trước sau

Anh ta trước đó còn nói cho giám đốc biết, cái tên Thanh Duy không có quan hệ gì với bà chủ, bà chủ không có quan hệ gì với Bùi Dật Duy, không nghĩ tới hôm nay lại xảy ra chuyện thế này.

Với biểu hiện vừa rồi của Bùi Dật Duy, anh ta cho dù mắt mù cũng có thể nhìn ra, giữa Bùi Dật Duy và bà chủ tuyệt đối có quan hệ.

Mà Bùi Dật Duy bây giờ không rời đi, rõ ràng là đang đợi bà chủ.

Dương Tầm Chiêu khẽ chuyển mắt nhìn thư ký Lưu một cái, ánh mắt đó khiến thư ký Lưu sợ tới mức tim cũng ngừng đập.

Dương Tầm Chiêu đột nhiên đứng dậy, đi về phía Hàn Nhã Thanh.

Hàn Nhã Thanh nhìn anh, mắt khẽ lóe lên, thấy biểu cảm của anh, trong lòng cô thầm kinh ngạc, trên mặt có vài phần cảnh

giác, anh muốn làm gì?

Trong tình huống này, anh tuyệt đối đừng nói lung tung!!

Dương Tầm Chiêu thấy sự cảnh giác trên mặt Hàn Nhã Thanh, trong lòng khẽ ngây ra, trước đó từ lời nói của Sở Bách Hà

anh đã biết được vài tin tức, cho nên, anh biết tuyệt đối không thể quá gấp gáp đối với cô.

Nếu ép cô gấp rồi, cô rất có khả năng sẽ lại chạy.

“Giám đốc Hàn, tối cùng ăn bữa cơm, chúc chúng ta hợp tác vui vẻ.” Bước chân của Dương Tầm Chiêu rõ ràng chậm lại, đi tới trước mặt Hàn Nhã Thanh rất phong độ đưa ra lời mời.

Anh đã cưới cô về rồi, cho nên anh không gấp, không gấp! Không gấp!

Mắt Hàn Nhã Thanh chớp chớp, sao cô cảm thấy trước đó anh không định nói chuyện này?

“Được, được, giám đốc Dương chịu cho mặt mũi, chúng tôi vô cùng vinh hạnh, vô cùng vinh hạnh.” Quản lý Lý thấy Hàn Nhã

Thanh khẽ ngây ra, không phản ứng, bèn vội đáp ứng.

Hàn Nhã Thanh đương nhiên cũng không thể từ chối.

Hàng người xuống lầu, ra khỏi tập đoàn Dương thị.

Ngoài cổng chính công ty, Bùi Dật Duy đứng bên xe, vừa nhìn đã biết đang đợi ai đó.

Lúc Dương Tầm Chiêu nhìn thấy Bùi Dật Duy, mắt khẽ híp lại.

Hàn Nhã Thanh không nhìn sang, không biết có phải không nhìn thấy không.

Thực ra Hàn Nhã Thanh nhìn thấy, nhưng cô không cảm thấy có liên quan gì tới cô, giữa cô và Bùi Dật Duy sớm đã kết thúc rồi, cho dù anh ta làm gì cũng không liên quan tới cô.

Sở Bách Hà thấy tình hình này, mắt lóe tên tia sáng, sau đó cô ta đột nhiên đẩy Hàn Nhã Thanh về phía Dương Tầm Chiêu.

Động tác của Sở Bách Hà quá đột ngột, Hàn Nhã Thanh nhất thời không đề phòng, bèn trực tiếp cứ như vậy ngã về phía Dương Tầm Chiêu.

Dương Tầm Chiêu nhanh chóng vươn tay, nhanh chóng lại tự nhiên khoác eo Hàn Nhã Thanh, trực tiếp kéo cô vào lòng.

“Vừa rồi lúc trên lầu, tôi chủ động sà vào lòng, cậu Dương tránh còn không kịp, nhìn tôi như ôn dịch, bây giờ lại rất thương hoa tiếc ngọc với đàn em của tôi, cậu Dương phân biệt đối xử như vậy khiến người ta thật đau lòng!” Sở Bách Hà rất là "đau lòng" cười như mèo trộm tanh.

Lúc cô ta nói những lời này cố ý nâng cao âm điệu, Bùi Dật Duy đứng không xa hoàn toàn có thể nghe thấy rõ ràng.

Đương nhiên, lời này của Sở Bách Hà cũng là cố ý nói để Hàn Nhã Thanh nghe.

Dương Tầm Chiêu nghe thấy lời của Sở Bách Hà có chút ngoài ý muốn, đương nhiên, lời nói thế này cậu ba Dương vẫn xem

như hài lòng, tay anh vẫn ôm Hàn Nhã Thanh, không buông ra.

Cậu ba Dương nhìn Hàn Nhã Thanh, chờ đợi phản ứng của cô!!

“Em có đau lòng không?” Tuy nhiên, rất rõ ràng Hàn Nhã Thanh đối với tình cảm trì độn không rõ dụng tâm lương khổ của Sở Bách Hà, điểm chú ý của cô hoàn toàn chệch hướng, sai quy luật.

Sở Bách Hà trực tiếp hỗn loạn.

Đậu xanh rau muống!!

Cô ta biết Thanh Thanh nhà cô ta là một người rất trì độn về mặt tình cảm, nhưng cô ta không nghĩ tới Thanh Thanh nhà cô ta sẽ trì độn tới mức này. Điều cô ta muốn biểu đạt là cậu ba Dương chỉ ôm Hàn Nhã Thanh, mà đối với những phụ nữ khác thì tránh như ôn dịch, cho dù Thanh Thanh không thể hiểu rõ cô ta muốn biểu đạt ý này, vậy thì Thanh Thanh nghe thấy cô ta sà vào lòng Dương Tầm Chiêu ít nhất cũng nên ghen tuông chút
chứ?

Bây giờ dù sao Dương Tâm Chiêu cũng là chồng của Thanh Thanh?

Kết quả, Hàn Nhã Thanh tình cảm trì độn đã thành công tránh né hai điểm này, xin hỏi Thanh Thanh nhà cô ta rốt cuộc làm sao làm được vậy?

Dương Tầm Chiêu trừng mắt Hàn Nhã Thanh, sau đó âm thầm hít vào một hơi.

Bên này Hàn Nhã Thanh thả dụng tâm của Sở Bách Hà trôi theo dòng nước, nhưng mà, bên phía Bùi Dật Duy rõ ràng đã có tác dụng, hơn nữa hiệu quả đặc biệt rõ ràng, Bùi Dật Duy đã dời bước, đi về phía họ.

Tay Dương Tầm Chiêu vẫn khoác trên eo Hàn Nhã Thanh, Hàn Nhã Thanh khẽ dùng sức muốn tránh ra, trường hợp thế này

Dương Tầm Chiêu cứ luôn ôm cô thật sự không thích hợp.

Dương Tầm Chiêu nhìn Bùi Dật Duy đang đi tới, đôi mắt khẽ nheo lại lóe lên ánh sáng lạnh lẽo, tay ôm eo cô đột nhiên siết chặt, khiến thân thể cô dựa sát vào anh hơn.

Sở Bách Hà nhìn Bùi Dật Duy, lại nhìn Dương Tầm Chiêu, con người xoay một vòng, sau đó đột nhiên cất cao giọng kinh ngạc nói: “A, đàn em, chân em bị trẹo rồi? Cậu Dương, chỉ có thể phiền cậu thôi.”

Cậu ba Dương là người thông minh thế nào, lời của Sở Bách Hà còn chưa nói xong, anh đã trực tiếp ôm Hàn Nhã Thanh lên, ôm công chúa hẳn hoi.

Những người khác đi theo phía sau cũng đều ngây ra, đây là cậu ba Dương không gần nữ sắc, lạnh lùng vô tình trong truyền

thuyết sao?

Vì động tác của cậu ba Dương quá nhanh, quá đột ngột, Hàn Nhã Thanh giật nảy mình, phản ứng đầu tiên chính là ôm chặt cổ anh theo bản năng.

Mặc dù Hàn Nhã Thanh là phản ứng bản năng, nhưng động tác đó nhìn lại cực kỳ tự nhiên, cực kỳ hài hòa, dù sao Dương Tầm Chiêu bây giờ là chồng danh chính ngôn thuận của cô, cho nên trong tiềm thức cô không có cảm giác phòng bị và kháng cự nên có.

Bước chân Bùi Dật Duy khựng lại, đôi mắt nhìn chằm chằm đôi tay ôm cổ Dương Tâm Chiêu của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt rất phức tạp.

Từ góc độ của Hàn Nhã Thanh nhìn không thấy Bùi Dật Duy, nhưng cậu ba Dương lại thấy phản ứng của Bùi Dật Duy rất rõ ràng.

Khóe môi cậu ba Dương khẽ cong lên nụ cười lạnh, dám có ý đồ với vợ anh, tìm chết!

Nhưng mà, nhìn phản ứng của Bùi Dật Duy rõ ràng quen biết cô, hơn nữa, quan hệ hẳn không tâm thường, họ rốt cuộc có quan hệ gì?

Cậu ba Dương ôm Hàn Nhã Thanh đi thẳng tới cạnh xe anh, ôm Hàn Nhã Thanh lên xe, anh giúp Hàn Nhã Thanh đóng cửa xe, sau đó bèn vòng sang một bên khác.

Anh vừa muốn mở cửa lên xe, thì chính vào lúc này, điện thoại anh đột nhiên vang lên.

Dương Tầm Chiêu nhìn thấy là số của cậu năm Tần, nghĩ nghĩ, vẫn là nhận.

“Anh ba, chuyện gì vậy, vừa rồi thư ký Lưu gọi điện thoại cho em, nói Bùi Dật Duy hôm nay làm loạn một trận ở Dương thị, những chuyện đó giữa anh ta và Hàn Nhã Thanh sớm đã qua mấy trăm năm rồi, hơn nữa..." Điện thoại vừa kết nối, giọng cậu năm Tần đã truyền tới.

“Cậu biết chuyện của họ?” Mắt Dương Tầm Chiêu nhanh chóng híp lại, giọng khẽ đè thấp lúc này nghe đặc biệt trầm thấp,trầm thấp tới mức khiến người ta có chút không thở nổi.

Dương Tâm Chiêu bất giác nhìn Hàn Nhã Thanh đang ngồi trong xe, lúc này cửa sổ xe đang đóng, anh vừa rồi đè thấp giọng, cô không nghe thấy lời vừa rồi của anh.

Giữa cô và Bùi Dật Duy?

trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện