Nhưng mấy năm nay cô luôn lo lắng sợ hãi chuyện này!!
“Con đi trước đây.” Lâm Bối không nói gì nữa, khẽ khom người, lướt qua cạnh mẹ Lâm.
“Bối Nhi…” Mẹ Lâm dường như cuối cùng đã phát hiện sự bất thường của Lâm Bối, mở miệng gọi cô.
Lâm Bối dừng bước, nhưng cô không xoay người, cũng không nói chuyện.
“Có phải con? Có phải con trách mẹ không?” Mặt mẹ Lâm thêm vài phần đau khổ, giọng nói cũng lạc đi rõ ràng.
Lâm Bối thầm hít vào một hơi, để tâm trạng mình bình ổn lại, chỉ là không biết tại sao, ngược lại cảm thấy càng phiền chán.
Lại thêm giai đoạn này phản ứng nôn nghén quá dữ dội, cô cũng không ăn được gì mấy, thân thể quá yếu ớt, đầu cũng có chút choáng váng, cho nên tâm trạng càng bị ảnh hưởng.
“Không có.” Nhưng mà, Lâm Bối vẫn là đè thấp giọng đáp một câu.
Trách mẹ sao?!
Mẹ cho cô sinh mệnh, mẹ nuôi cô lớn, cô không nên…
Trước đây cô thậm chí chưa từng nghĩ tới vấn đề này, nhưng có lẽ là vì trong bụng bản thân có một sinh mệnh nhỏ, có lẽ là vì mình cũng xem như một người mẹ rồi, tâm trạng Lâm Bối bỗng có chút thay đổi.
Có lẽ là vì mang thai, cho nên thật sự trở nên đa sầu đa cảm rồi.
Cô từng tra trêи mạng sau khi mang thai sẽ có những thay đổi thế này, cũng xem như bình thường.
Mẹ Lâm nghe thấy lời của Lâm Bối thì rõ ràng sững sờ, sở dĩ bà sững sờ không phải là vì lời của Lâm Bối, mà còn là vì giọng điệu lúc này của cô.
Mặc dù Lâm Bối nói không có, nhưng bà có thể nghe ra sự phiền chán trong giọng nói của cô, hơn nữa dường như còn có chút không kiên nhẫn.
Lâm Bối từ nhỏ đều vô cùng nghe lời, trước giờ chưa từng dùng kiểu này để nói chuyện với bà.
Mẹ Lâm bỗng cảm thấy rất thương tâm, cứ sững sờ nhìn Lâm Bối không nói chuyện, chỉ là trong đôi mắt lại dần rơm rớm.
Lâm Bối xoay người, lúc nhìn thấy dáng vẻ của mẹ, dùng sức hít thật sâu một hơi: “Mẹ, con không trách mẹ...”
Lâm Bối muốn an ủi mẹ mình, nhưng nói câu này rồi cô liền không biết nên nói gì nữa, ở bên ngoài cô có thể ứng xử khéo léo, có thể gặp người nói tiếng người, gặp quỷ nói tiếng quỷ, nhưng đối với mẹ mình, cô không làm được.
Tâm trạng cô bây giờ thật sự có chút suy sụp, cho nên có vài lời thật sự không nói ra lời.
“Mẹ, con đi trước đây, lần này công tác hơi gấp, có lẽ cần lên đường ngay.” Lâm Bối lại thầm hít vào một hơi, cô không nói gì nữa, mà là nhanh chóng xoay người rời đi.
Vì đã mấy ngày không ăn uống đàng hoàng, lúc này cô lại đi hơi nhanh, dưới chân loạng choạng một cái, xem chút ngã.
“Con chậm chút, cẩn thận, công việc quan trọng nhưng cũng phải chú ý tới sức khỏe.” Mẹ Lâm vội bước tới đỡ cô.
“Dạ, con biết.” Mũi Lâm Bối có chút chua xót, mẹ vẫn là quan tâm cô, mẹ cũng thương cô, trêи đời này cũng chỉ có mẹ thương cô, trêи đời này cũng chỉ có mẹ là người thân thật sự của cô.
Mặc dù cô quay về vương thất, mặc dù cô giả trai, nhưng cô luôn không có được sự thừa nhận của quốc vương, càng đừng nói đến xem trọng gì đó.
Cô biết, đối với quốc vương mà nói một đứa ‘con trai’ như vậy căn bản chẳng là gì cả, có hay không cũng chẳng khác gì nhau.
Đương nhiên ‘con trai’ vẫn là mạnh hơn con gái một chút, nếu là con gái, căn bản ngay cả cơ hội về vương thất của không có.
Nhưng dù cô lấy thân đàn ông quay về vương thất, đãi ngộ của cô cũng không tốt, thậm chí còn không bằng người hầu theo cạnh các vương tử khác.
Quốc vương càng không chủ động nhìn cô, trong mắt quốc vương, cô giống như hoàn toàn không tồn tại.
Mấy năm trước cô quay về vương thất, nghĩa là đã qua mấy năm trôi qua rồi.
Sau đó cô học được tính kế, không ngừng tìm cơ hội tiếp cận đại vương tử, giúp đại vương tử đưa ra chủ ý, giúp đại vương tử giải quyết không ít vấn đề, cuối cùng có được xem trọng của đại vương tử.
Sau đó cô mới dần được mọi người biết đến, được mọi người tiếp nhận, mới xem như được lộ diện.
Cô cũng xem như khiến mẹ được sống cuộc sống mà bà mong muốn.
Lâm Bối cảm thấy trước mắt có chút mơ hồ, cô cảm thấy hình như mình sắp khóc rồi, sau khi mang thai cảm xúc thật sự thay đổi rất kỳ quái,
Lâm Bối không muốn bị mẹ nhìn thấy dáng vẻ này của cô, cho nên cô không ngẩng đầu, trực tiếp đi ra ngoài: “Con không sao, con đi trước đây, tranh thủ thời gian.”
Lần này, Lâm Bối cố hết sức khiến giọng mình giống với bình thường, không đem theo chút cảm xúc không nên có nào.
Chỉ là sau khi Lâm Bối mở cửa, rời khỏi phòng, một giọt nước mắt vẫn là nhanh chóng rơi xuống, cô lại thật sự khóc rồi.
Cô còn không nhớ đã bao nhiêu năm rồi mình chưa từng khóc, dường như từ khi mẹ kêu cô giả nam trang quay về vương thất thì cô đã không còn khóc nữa rồi.
Vì mẹ nói với cô, cô là ‘đàn ông’ rồi, đàn ông thì không thể tùy tiện khóc, nếu không sẽ bị người ta phát hiện bí mật của cô.
Nếu bị người khác phát hiện, cô sẽ chết, mẹ cũng sẽ chết, họ đều sẽ chết.
Cho nên từ lúc đó, bất kể gặp phải chuyện gì cô cũng nói với chính mình không thể