“Mày! Đồ vô liêm sỉ! Làm sao mày có thể nói ra những lời này được, một đứa con gái chăm sóc cho mày, một mực ở nhà họ Dương trông nom mày đã ba ngày ba đêm, cái gì người ta cũng không để ý.
Một lòng chỉ vì mày, mày lại có thể đối với người ta như vậy sao? Mày cư xử với con gái nhà người ta như vậy mà được sao?” Ông cụ Dương vô cùng tức giận, đương nhiên ông ta sẽ không nói với Dương Tầm Chiêu về chuyện Dương Tầm Chiêu tách ra khỏi nhà họ Dương, ông ta không muốn nhắc đến vấn đề này, bởi vì ông ta vẫn muốn Dương Tầm Chiêu ở lại nhà họ Dương.
Dương Tầm Chiêu chỉ lạnh lùng liếc nhìn ông cụ Dương, khóe miệng mang theo nụ cười giễu cợt, tựa hồ anh nghe phải một chuyện rất buồn cười.
“Tầm Chiêu, Nhu Nhu đối với cháu là cả tấm chân tình, nó đã làm rất nhiều chuyện vì cháu, cũng hy sinh rất nhiều.
Chúng ta không thể phụ lòng nó, càng không thể ức hiếp người ta như vậy.
Cháu là đàn ông, cần phải chịu trách nhiệm thì nhất định phải chịu trách nhiệm.” Bà cụ Dương cũng khuyên nhủ.
Chuyện này lúc trước rất loạn, rất nhiều người trông thấy công chúa của Quỷ Vực Chi Thành làm việc ở nhà họ Dương.
Bọn họ đều nghĩ Dương Tầm Chiêu muốn cưới công chúa Quỷ Vực Chi Thành.
Vì thế, khi nghe ông bà cụ Dương nói như vậy cũng thấy có lý.
Nếu như không phải lúc trước Dương Tầm Chiêu từ nghĩa trang xuống giải thích mấy lời, thì tất cả mọi người có mặt ở hiện trường có thể sẽ đều cho rằng, Dương Tầm Chiêu thật đúng là kẻ cặn bã.
Nhưng bởi vì lúc trước Dương Tầm Chiêu đã làm sáng tỏ mọi việc, cho nên lúc này tất cả ánh mắt của mọi người nhìn vợ chồng ông cụ Dương đều hơi trách cứ.
Người kia ở cũng là ở nhà họ Dương, cùng vợ chồng ông cụ Dương, chẳng liên quan gì tới cậu ba Dương cả.
Dựa vào cái gì muốn cậu ba Dương phải chịu trách nhiệm?
Vừa rồi Dương Tầm Chiêu xuống trước, cách vợ chồng ông cụ Dương hơi xa, cho nên trước lúc đó ông bà cụ Dương không nghe thấy Dương Tầm Chiêu nói những lời kia, vì thế lúc này, đối diện với ánh mắt của mọi người hơi bối rối, không rõ ràng được đã xảy ra chuyện gì.
“Tầm Chiêu, cháu cùng chúng ta quay về trước đi.
Chúng ta cũng từ từ nói về hôn sự của cháu và Nhu Nhu.” Bà cụ Dương sợ Dương Tầm Chiêu sẽ nói ra lời gì không tốt, cho nên vội vã mở lời nói trước.
Bà cụ Dương vừa nói vừa vội vàng kéo áo Dương Tầm Chiêu, bà cụ nắm rất chặt, Dương Tầm Chiêu không dễ dàng có thể tránh thoát được lực đạo này.
Nếu như Dương Tầm Chiêu thật sự dùng lực để tránh thoát lực đạo của bà cụ, vậy thì lúc này, chắc chắn sẽ khiến bà cụ mất trọng lực ngã xuống đất.
Nếu như Dương Tầm Chiêu quả thực làm cho bà cụ bị ngã, vậy trong tình huống này, sự việc sẽ trở nên rất nghiêm trọng.
Bà cụ Dương nghĩ, nếu như Dương Tầm Chiêu tránh né, cho dù sức lực của Dương Tầm Chiêu không mạnh đi chăng nữa thì bà cụ cũng sẽ giả vờ ngã xuống đất, như vậy thì Dương Tầm Chiêu tuyệt đối không thể rời đi nữa.
Bà cụ Dương đã hạ quyết tâm, vì vậy bàn tay đang giữ áo Dương Tầm Chiêu càng siết chặt thêm vài phần.
Dương Tầm Chiêu đưa mắt nhìn bàn tay bà cụ Dương đang giữ chặt quần áo của mình, ánh mắt hơi trầm xuống, anh không muốn nghĩ người này có tâm địa xấu, nhưng mà anh vẫn nhìn thấu suy nghĩ của bà cụ.
Lúc này, ngay cả nụ cười lạnh trên khuôn mặt Dương Tầm Chiêu cũng biến mất, nội tâm của người này làm sao có thể độc ác như vậy?
Nhưng cho dù một lời, Dương Tầm Chiêu cũng không muốn nói với bọn họ.
Anh cởi luôn chiếc áo khoác đang bị bà cụ giữ chặt, sau đó tùy ý để nó rơi xuống đất.
Có điều, bởi vì một góc áo vẫn đang nằm trong tay của bà cụ, vì vậy chiếc áo khoác không hoàn toàn bị rơi xuống.
“Tầm Chiêu.” Bà cụ Dương sững sờ, bà ta hiển nhiên không nghĩ tới Dương Tầm Chiêu sẽ cởi thẳng chiếc áo ra, chẳng lẽ Dương Tầm Chiêu biết bà ta đang suy nghĩ gì sao?
Trong nội tâm bà cụ Dương sợ hãi, cũng nhịn không được lo lắng thêm vài phần.
“Tầm Chiêu, chúng ta làm tất cả những chuyện này đều bởi vì muốn tốt cho cháu.
Tình yêu của Nhu Nhu dành cho cháu rất sâu đậm, vì cháu mà nó sẵn sàng làm bất cứ chuyện gì, cháu có thể cưới nó làm vợ, ngoài kia không biết có bao nhiêu người ngưỡng mộ cháu.
Tại sao cháu không chịu hiểu tấm lòng của chúng ta?” Bà cụ Dương biết, chắc chắn không thể để Dương Tầm Chiêu cứ rời đi như vậy, nếu như để Dương Tầm Chiêu đi rồi, vậy thì chuyện này chỉ sợ sẽ không còn cơ hội nào nữa.
Ngược lại, những lời này bà cụ Dương nói đúng là không sai, lúc này người có mặt ở đây cũng rất nhiều, đa phần đều tán thành.
Người kia chính là công chúa của Quỷ Vực Chi Thành, vẻ ngoài cũng không tệ, đương nhiên sẽ có rất nhiều người ôm mộng muốn cưới.
Nhưng người ta lại chỉ một lòng sâu đậm yêu Dương Tầm Chiêu, có thể không khiến người khác ngưỡng mộ sao?
“Nhu Nhu là công chúa Quỷ Vực Chi Thành, đối với gia đình chúng ta cũng là môn đăng hộ đối, hơn nữa tấm chân tình của Nhu Nhu dành cho cháu càng khó có được, cháu cưới nó, sau này chắc chắn sẽ hạnh phúc, bà và ông của cháu cũng thấy yên tâm.” Bà cụ Dương tận tình khuyên nhủ Dương Tầm Chiêu.
“Tầm Chiêu, bà và ông tuyệt đối sẽ không làm hại cháu.
Cháu phải tin tưởng chúng ta, hôn sự giữa cháu và Nhu Nhu vô cùng thích hợp.”
“Thích hợp? Thế nào là thích hợp? Chi bằng bà nói, các người và Quỷ Vực Chi Thành mới càng thích hợp.” Vốn dĩ Dương Tầm Chiêu muốn chừa cho bọn họ chút thể diện, mặc dù anh đã không còn liên quan tới nhà họ Dương, nhưng cũng không muốn vì chuyện này mà trở nên ầm ĩ.
Nhưng ông bà cụ Dương lại không chịu buông tha cho anh, một lần lại một lần tính kế anh.
“Tầm Chiêu, làm sao cháu có thể nói như vậy? Những gì