Lúc cô định mở cửa thì bỗng có chuông điện thoại, Hàn Nhã Thanh nhìn thấy tên hiển thị là Hứa Dinh Dinh gọi tới, không chút do dự liên bắt máy.
“Dinh Dinh, cậu có đang ở cùng với hai bảo bối không?” Không đợi Hứa Dinh Dinh mở miệng, Hàn Nhã Thanh đã vội vàng hỏi.
Hàn Nhã Thanh xưa giờ gặp chuyện gì vẫn luôn bình tĩnh, thế nhưng chuyện liên quan đến hai con thì cô hoàn toàn bấn loạn.
“Ở cùng đây, sao thế? Hai đứa nhỏ đang xem tivi, tớ mới vừa xuống dưới đổ rác nên không bắt máy được, xảy ra chuyện gì à?” Hứa Dinh Dinh xem ra có chút nghi hoặc.
“Không có gì là tốt rồi, vừa nãy tớ gọi nhưng điện thoại của cả hai đứa đều khóa cả, gọi cậu thì không nghe máy nên đang lo không biết xảy ra chuyện gì.” Hàn Nhã Thanh như trút được gánh nặng, người mềm nhũn tựa vào cửa.
“Là Minh Hạo khóa máy cả hai cái điện thoại, nó bảo cảm thấy hình như bên cậu có chuyện bất thường, lúc nãy xảy ra chuyện gì hả?”
“Ừ, lúc nãy đang gọi video với Vũ Kỳ thì bị Dương Tầm Chiêu phát hiện.” Hàn Nhã Thanh nhớ lại chuyện vừa nãy, vẫn còn chút sợ hãi. Cô vẫn không muốn chuyện hai đứa nhỏ bị lộ ra.
“Anh ta biết chuyện của Vũ Kỳ rồi à?” Hứa Dinh Dinh kiêm không được kinh ngạc.
“Chưa, anh ta chưa kịp nhìn thấy Vũ Kỳ, sau đấy thì điện thoại video không kết nối được."
“Thằng bé Minh Hạo thật quá giỏi luôn rồi.” Hứa Dinh Dinh sững người, lúc nãy cô còn không nghĩ là nó nói đúng, thế mà không ngờ Minh Hạo đã đoán trúng rồi.
Hàn Nhã Thanh vốn muốn sang gặp hai đứa nhỏ, nhưng lại nghe có tiếng Mộng Nhược Đình. Mộng Nhược Đình chắc đang gọi điện cho ai đấy, nói chuyện rất lớn tiếng.
Hàn Nhã Thanh nhớ ra là Mộng Nhược Đình ở nhà, vậy thì Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ sớm quay về thôi, thế nên đành nhịn không đi nữa.
Ngày mai vậy, ngày mai cô sẽ đi gặp hai con.
Lúc Dương Tầm Chiêu quay về thì đã 1 giờ sáng rồi, sắc mặc lộ rõ u ám, ánh mát sắc lạnh khiến người ta run sợ.
Anh bước lên lầu, dừng lại trước cửa phòng Hàn Nhã Thanh, xoay nắm cửa thì phát hiện đã bị Hàn Nhã Thanh khóa rồi.
Dương Tầm Chiêu nhướng mày, sao cô dám khóa trái cửa?
Sáng ngày hôm sau.
Mộng Nhược Đình bị một hồi chuông điện thoại đánh thức.
“Mẹ.” Ngay khoảnh khắc bắt máy, Mộng Nhược Đình nở một nụ cười rạng rỡ.
“Con lại đến thành phố A rồi à? Không phải mẹ đã nói với con là đừng có đến thành phố A rồi sao, đừng có đi tìm...” Giọng nói đối phương lộ rõ sự lo âu, là một sự lo lắng rất nặng nề. “Mẹ à, con nói mẹ nghe nè, anh hai đã kết hôn rồi đó.” Mộng Nhược Đình ngược lại lại rất vui vẻ, nét mặt đầy hưng phấn.
Cô biết, chuyện này nhất định có thể chuyển hướng sự chú ý của mẹ mình.
“..” Giọng người bên kia đột ngột dừng lại, qua một lúc sau bà mới hoàn hồn lại: “Con nói gì? Anh con kết hôn rồi?”
Mặc dù bà đã rời khỏi thành phố A đã hai mươi mấy năm rồi, thế nhưng chuyện của con trai mình, bà làm sao mà không biết được chứ.
Suốt bao nhiêu năm nay, con bà đến bạn gái còn không có, nó làm sao có thể đột ngột kết hôn vậy được.
Không lẽ là bị ông cụ Dương bắt ép?
“Dạ, dạ, anh hai kết hôn rồi mẹ. Chị dâu rất vui tính, rất đáng yêu luôn, con rất thích chị ấy.” Mộng Nhược Đình tuôn một lần ba chữ “rất”, không hề giấu giếm sự hài lòng và yêu thích của mình đối với Hàn Nhã Thanh.
Nghe những lời con gái nói, Mộng Thu Quỳnh lại lần nữa trầm mặc. Bà hiểu rõ tính con gái mình nhất, đây là lần đầu bà nghe con mình khen một người như thế.
“Anh con với cô ấy?” Mộng Thu Quỳnh trong lòng có thêm một chút hi vọng, hay là người con trai mình thích, bây giờ con mình làm gì, ngay cả ông cụ Dương cũng không thể khống chế được rồi.
“Con thấy anh hai rất là quan tâm chị dâu đó.” Mộng Nhược Đình hiểu rất rõ mẹ mình đang lo lắng điều gì: “Mẹ biết tính anh hai rất ít khi nổi giận, thế mà tối hôm qua vì chị dâu mà suýt tức điên lên luôn đó.”
Mộng Nhược Đình cảm thấy lời này của mình không hê nói quá chút
nào. Bởi vì lúc anh cô từ trong phòng của chị dâu đi ra, sắc mặt thật sự khiến người khác hoảng sợ.
“Hai đứa nó cãi nhau à?” Mộng Thu Quỳnh nghe Mộng Nhược Đình nói thế liền hỏi lại, có điều trong giọng nói không hề lo lắng gì nhiêu.
Chuyện vợ chồng cãi nhau cũng là bình thường mà.
Lúc không tranh không cãi gì mới đáng sợ.
Tầm Chiêu tức giận chứng tỏ là nó có yêu người ta thật.
Nếu mà như thế, bà cũng yên tâm được rồi.
“Mẹ, hay là giờ con đưa điện thoại cho anh, mẹ tự hỏi anh nhé.” Thật ra Mộng Nhược Đình cũng rất muốn biết anh hai và chị dâu rốt cuộc là có chuyện gì, chỉ là cô biết dù cô có hỏi đi nữa thì anh hai cũng sẽ không chịu nói.
Thế nhưng mẹ thì lại khác, mẹ mà hỏi thì anh hai nhất định sẽ kể thôi.
Nói cho cùng, cô chẳng qua chỉ là muốn thỏa mãn lòng hiếu kỳ của mình thôi.
“Cái con bé này, nói cái gì điên vậy hả. Giờ này anh hai con và chị dâu còn chưa ngủ dậy đâu. Giờ này con qua phòng sẽ làm phiền hai đứa nó đó.” Mộng Thu Quỳnh nghe con gái nói thì vội vàng ngăn cản.
“Mẹ yên tâm đi, không làm phiền hai người được đâu. Vì anh con với chị dâu không có ngủ chung phòng mà.” Mộng Nhược Đình không nghĩ nhiêu, bột miệng nói luôn ra.
“Không ngủ cùng phòng? Ý con là hai đứa nó ngủ riêng hả?” Mộng Thu Quỳnh ngẩn người, kết hôn rồi lại ngủ riêng phòng, thế này thì chắc chắn có vấn đề rồi.
Ngay lúc này, Mộng Nhược Đình đã gõ cửa phòng Dương Tầm Chiêu. Dương Tầm Chiêu có thói quen thức dậy sớm, lúc này đã xếp gọn chăn gối cả rồi. Mộng Nhược Đình bèn bước luôn vào phòng, nhớ ra là anh chuẩn bị nói chuyện điện thoại với mẹ, thế là đóng luôn cửa phòng lại.
“Điện thoại của mẹ này.” Mộng Nhược Đình đưa điện thoại đến trước mặt Dương Tầm Chiêu.
“Mẹ.” Dương Tầm Chiêu bắt máy, trầm giọng, vẻ mặt không có bất cứ điều gì bất thường, giọng nói vẫn như mọi khi.
“Mẹ nghe Nhược Đình nói con kết hôn rồi?” Nhược Đình đã đưa điện thoại cho Dương Tâm Chiêu rồi, Mộng Thu Quỳnh chỉ còn cách thuận theo ý Mộng Nhược Đình mà hỏi thôi. Đương nhiên bà cũng có quan tâm nữa.
“Vâng.” Dương Tầm Chiêu cũng không bất ngờ, làm sao anh có thể không nhận ra được chút ý tứ đó của Mộng Nhược Đình được.
“Đình Đình nói đó là một cô gái rất tốt” Mộng Thu Quỳnh nghe câu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn của con trai, thật tình không nghe ra được thông tin gì cả.
“Dạ.” Dương Tâm Chiêu vẫn cứ kiểu trả lời đơn giản đến không thể đơn giản hơn đó.
“Kết hôn rồi thì đừng cứ kiểu lạnh lùng ngày trước nữa, đừng có dọa con người ta sợ.” Có điêu lần này, Mộng Thu Quỳnh bỗng nhiên bật cười, vẫn là bà hiểu con trai mình. Nếu như thẳng thắn thừa nhận một người con gái tốt như vậy thì đây chắc chắn là lần đầu tiên trong đời luôn rồi.
Dương Tầm Chiêu thâm hừ một tiếng lạnh nhạt, dọa cô sợ ư? Cô là kẻ nhát gan vậy sao chứ?
“Lần sau con về thì sẽ dắt cô ấy về cho mẹ gặp nhé.” Dương Tầm Chiêu hiểu rõ mẹ mình lo lắng điều gì. Mà anh cũng biết dù có nói thêm bao nhiêu lời nữa thì cũng không bằng một hành động trực tiếp.
Mộng Nhược Đình thấy bất ngờ khi nghe được lời này của anh trai, đôi mắt đột nhiên mở to, vẻ mặt khó tin nhìn Dương Tầm Chiêu.
Cô, vừa nãy cô không nghe nhầm đấy chứ?
Anh hai bảo sẽ đưa chị dâu về gặp mẹ?
Sao có thể thế được? Sao thế được chứ?
Mộng Thu Quỳnh cũng bất ngờ, bàn tay đang câm điện thoại cũng không kìm được run rẩy. Lời này của con trai khiến bà vừa mừng vừa lo.