Không phải đám người thành chủ đều đã tin sao? Chuyện trải qua lâu như vậy, không phải không có chuyện gì à?
Sao bây giờ quản gia Trọng tổ chức buổi họp báo công khai luôn với bên ngoài, nói ra thân phận của Trình Nhu Nhu là giả?
Sao quản gia Trọng biết được thân phận của Trình Nhu Nhu là giả? Quản gia Trọng biết được vào lúc nào?
Quản gia Trọng biết, hơn nữa còn công khai luôn với bên ngoài, vậy thành chủ chắc chắn cũng đã biết.
Trịnh Hùng nhất thời cảm thấy toàn thân giá lạnh, trong lòng run rẩy.
Nếu thành chủ đã biết chuyện này, vậy thành chủ có thể biết ông ta cũng tham dự vào chuyện này không?
Với năng lực của thành chủ chắc hẳn không khó điều tra ra, bằng không sẽ không cố ý bảo ông ta qua đây.
Dù sao thân phận của ông ta còn chưa đủ tư cách đứng bên cạnh quản gia Trọng.
Không biết sau đó thành chủ sẽ trừng phạt ông ta thế nào?
Thành chủ bảo ông ta tới hiện trường, có phải là định xử ông ta ngay tại đây?
Trịnh Hùng càng nghĩ càng căng thẳng, càng nghĩ càng sợ.
Tất cả đều do con đàn bà thối tha Bùi Doanh kia, đều tại cô ta hại mình.
"Xin lỗi, những chuyện này đều là chuyện nội bộ của Quỷ Vực Chi Thành nên tôi không tiện tiết lộ.
Nói chung mọi người cứ biết Trình Nhu Nhu là công chúa giả, vậy là được rồi." Một người bên cạnh quản gia Trọng giải thích thêm vài câu.
Trịnh Hùng lấy lại tinh thần khi nghe được lời nói của người kia.
Xem tình hình này, bọn họ cũng không muốn làm to chuyện, chỉ công khai thân phận của Trình Nhu Nhu là giả với bên ngoài, không truy cứu những chuyện khác nữa.
Quản gia Trọng rõ ràng đã định rời đi, cho nên chắc chắn sẽ không xử ông ta ngay.
Nếu vậy, chuyện này còn có khả năng cứu vãn.
Trịnh Hùng thở hắt ra một hơi.
Thật may, chuyện này không tính là quá tệ.
"Có gì không thể nói chứ?" Nhưng vào lúc này, một giọng nói đột nhiên vọng tới.
Ánh mắt mọi người đều nhìn về phía giọng nói phát ra, sau đó lại thấy một người đàn ông vô cùng đẹp trai đi tới.
Người đàn ông kia thật sự quá đẹp trai, phần lớn mọi người ở đây bất kể nam nữ, già trẻ nhìn về phía anh ta đều choáng váng.
Nếu không phải tận mắt nhìn thấy, bọn họ cũng không dám tin trên đời này còn có… người đàn ông đẹp trai như vậy!
Vẻ đẹp trai của người đàn ông này thật sự khiến người ta không biết phải hình dung thế nào nữa!
"Mặc Thành, sao cậu lại tới đấy?" Quản gia Trọng vốn định rời khỏi đây thật.
Ông ta không muốn làm lớn chuyện này, hơn nữa cũng không tiện quá tuyệt tình với một cô gái, cho nên chỉ công khai chuyện Trình Nhu Nhu là công chúa giả với mọi người bên ngoài.
Quản gia Trọng biết tất cả những gì Trình Nhu Nhu có bây giờ đều là nhờ thân phận công chúa Quỷ Vực Chi Thành, một khi ông ta công khai cho bên ngoài biết thân phận công chúa của cô ta là giả, vậy tất cả những gì cô ta có được bây giờ đều sẽ không còn.
Trình Nhu Nhu sẽ trở lại cuộc sống chỉ có hai bàn tay trắng như trước đây.
Quản gia Trọng biết Trình Nhu Nhu quá mức mê mẩn với cuộc sống bây giờ, cho nên ông ta cảm thấy trừng phạt cô ta như vậy là đủ rồi.
Cũng không thể thật sự đuổi tận giết tuyệt Trình Nhu Nhu.
Đương nhiên, nếu trước đây Trình Nhu Nhu không tìm đường chết như vậy, cho dù thành chủ biết cô ta là giả cũng sẽ không cướp đoạt tất cả mọi thứ đang có của cô ta, cô ta vẫn có thể hưởng thụ cuộc sống bây giờ.
Lời quản gia Trọng nói khiến mọi người kinh ngạc kêu lên.
"Mặc Thành, cậu ta chính là Mặc Thành của Quỷ Vực Chi Thành bây giờ à?"
"Nghe nói thành chủ Quỷ Vực Chi Thành đã sớm mặc kệ mọi chuyện, việc trong Quỷ Vực Chi Thành đều do Mặc Thành này chịu trách nhiệm."
"Nghe nói Mặc Thành này là một nhân vật hung ác."
"Mặc Thành này cũng thật đẹp trai nhỉ? Đây vẫn là lần đầu tiên tôi nhìn thấy người đàn ông đẹp trai như vậy đấy."
Lúc Trịnh Hùng nhìn về phía Mặc Thành, đôi mắt rõ ràng lập lòe.
Cho dù đây là lần đầu tiên ông ta nhìn thấy Mặc Thành này nhưng vẫn nghe nói qua vài chuyện liên quan tới anh ta.
Chuyện này rõ ràng đã sắp kết thúc, lúc này Mặc Thành tới là muốn làm gì?
Nghe câu nói vừa rồi của Mặc Thành?
Lấy tính cách chỉ sợ thiên hạ không loạn của Mặc Thành này, chắc chắn sẽ không để yên chuyện này đâu, chỉ sợ sẽ làm ầm ĩ lên.
Trịnh Hùng chỉ cảm thấy sau lưng lập tức đổ mồ hôi lạnh, hai chân không nhịn được bắt đầu run rẩy.
Cho tới bây giờ, Mặc Thành không phải là một người nói đạo lý, càng không phải là người nhân từ.
"Quản gia Trọng, ông lớn tuổi rồi, năng lực làm việc cũng không tốt." Mặc Thành đi về phía trước, thản nhiên liếc nhìn quản gia Trọng.
"Vâng, tôi lớn tuổi nên có rất nhiều chuyện đều làm không xong.
Nếu Mặc Thành đã về, vậy sẽ do Mặc Thành tới xử lý." Quản gia Trọng không tức giận, trên mặt vẫn tươi cười.
Đây không phải là nụ cười miễn cưỡng mà là nụ cười tuyệt đối chân thành.
Quản gia Trọng nhìn Mặc Thành từ nhỏ tới lớn nên vẫn biết rõ tính tình anh ta thế nào.
Hôm qua, Mặc Thành còn ở tổng bộ xử lý chuyện nội loạn, giờ vội vàng chạy tới đây thì rõ ràng là vì chuyện này, quản gia Trọng tất nhiên sẽ không ngăn cản anh ta.
Quản gia Trọng không muốn đuổi tận giết tuyệt với một cô gái nhưng cũng không để ý tới cách làm của Mặc Thành.
Mặc Thành muốn đuổi tận giết tuyệt hoặc băm người thành