Cơ Vợ Thần Bí Muốn Chạy Đâu

Chính Là Tùy Hứng Như Vậy Đó 2


trước sau



Trong lòng bà cụ Dương vẫn ôm ấp một tia hi vọng!!
Hi vọng của bà cụ Dương gửi gắm hết lên Mặc Thành, bà ta hi vọng anh ta có thể cân nhắc đến lợi ích, đừng ngông cuồng, kiêu ngạo nữa.
Nhưng Mặc Thành từ trước đến nay không phải là người làm việc luôn cân nhắc đến lợi ích.

Mặc Thành luôn làm theo ý mình, rất tùy hứng.
Đừng nói một nhà họ Dương không phải là đối thủ của Quỷ vực chi thành, cho dù nhà họ Dương có thể chống lại được Quỷ vực chi thành, Mặc Thành cũng chắc chắn không nhường nửa bước.
“Nhưng mà tôi nghe nói, tác phong làm việc của Mặc Thành trước nay luôn ngông cuồng, ngạo mạn, hoàn toàn không kiêng nể nhiều như thế.

Nếu cậu ta đã dám nói như vậy ở buổi họp báo thì sợ là chuyện này sẽ rất rắc rối.” Nhưng ông cụ Dương lại không lạc quan được như bà cụ Dương.

Nếu ông ta đã cho người điều tra về Quỷ vực chi thành thì đương nhiên cũng hiểu rõ vài chuyện liên quan đến Mặc Thành.
“Có lẽ cậu ta chỉ đang muốn cảnh cáo chúng ta mà thôi, cũng chưa chắc là sẽ thật sự làm gì chúng ta.” Bà cụ Dương vẫn chưa thể chấp nhận được tình hình hiện giờ cho nên bà ta vẫn liên tục tìm cớ, muốn tự an ủi chính mình.

Bà cụ Dương không dám tin nếu thật sự là kẻ thù của Quỷ vực chi thành thì kết cục của nhà họ Dương sẽ như thế nào!!
“Dù sao nơi này cũng là thành phố A, họ có tài giỏi đến đâu thì cũng không bằng người bản địa.

Nếu Quỷ vực chi thành thật sự đối phó với chúng ta ở thành phố A thì đó chắc chắn không phải là chuyện dễ dàng.

Mặc Thành có lẽ cũng hiểu rõ đạo lý này, cho dù Mặc Thành ngông cuồng, không kiêng nể gì nhưng những người khác trong Quỷ vực chi thành cũng không thể ngó lơ được, cho nên tôi cảm thấy chúng ta cũng không cần lo lắng quá.” Mặc dù bà cụ Dương liên tục phân tích tình hình có lợi cho nhà họ Dương, nhưng ánh mắt của bà ta lại ngày càng trở nên nặng nề.
“Chúng ta không thể lạc quan quá, phải chuẩn bị thật tốt mới được.” Ông cụ Dương hơi nheo mắt lại, sắc mặt âm u, hơi đáng sợ, dễ nhận thấy ông cụ Dương hiểu rõ tính nghiêm trọng của chuyện này hơn.
“Trình Nhu Nhu đó thật đáng ghét, cô ta biết rõ mình là công chúa giả nhưng vẫn lừa chúng ta.

Vì chuyện này mà chúng ta đã phải hi sinh nhiều như thế.

Bây giờ, Tầm Chiêu lại cắt đứt quan hệ với nhà họ Dương, Bạc Vệ cũng đã mất, mọi chuyện đều do Trình Nhu Nhu hại, không thể bỏ qua cho cô ta như vậy được.” Bà cụ Dương lập tức thay đổi sắc mặt.

Bà ta đột nhiên nghĩ đến tất cả mọi chuyện đều do Trình Nhu Nhu gây ra, cho nên lúc này bà cụ Dương muốn trút giận lên người Trình Nhu Nhu.
“Trước đó, lẽ ra chúng ta nên cho người đi điều tra một chút, không nên dễ dàng tin lời Trình Nhu Nhu nói như vậy.” Lúc này, ông cụ Dương cũng hối hận vì ban đầu đã không làm khác đi, vốn muốn vịn vào cành cây cao là Quỷ vực chi thành, nào ngờ lại rơi vào kết cục như thế này.
“Nào ai ngờ cô ta lại là công chúa giả chứ.

Dù sao hai tháng trước cô ta vào Quỷ vực chi thành, suốt hai tháng này, cô ta đều lấy thân phận là công chúa của Quỷ vực chi thành để tiếp xúc với bên ngoài.

Trước kia, mặc dù Quỷ vực chi thành không thừa nhận thân phận của cô ta với bên ngoài, nhưng cũng không phủ nhận, hơn nữa còn luôn ngầm thừa nhận mọi chuyện cô ta làm.

Khi đó ở nhà họ Dương, người phụ trách của Quỷ vực chi thành ở thành phố A cũng đi cùng cô ta đến.” Bà cụ Dương nghĩ đến những chuyện này thì lập tức cảm thấy vô cùng uất ức.
Đã tính toán đâu vào đấy cả rồi, kết quả đến bước cuối cùng lại đổ sông đổ bể hết.
“Nếu sớm biết thân phận của cô ta là giả, lúc đó chúng ta sẽ không để cô ta bước chân vào cửa lớn nhà họ Dương mà nên ném thẳng cô ta ra ngoài giống Tầm Chiêu mới đúng.” Bà cụ Dương càng nghĩ càng tức, càng nghĩ càng hối hận.
“Khi đó, Tầm Chiêu dám ném cô ta ra khỏi cửa, có phải Tầm Chiêu đã biết chuyện này trước đó rồi hay không?” Ông cụ Dương hơi nheo mắt lại, giọng nói rõ ràng trầm hơn vài phần.
“Chắc là không đâu, dù sao đây cũng là chuyện nội bộ Quỷ vực chi thành.


Quỷ vực chi thành không công bố ra bên ngoài, người ngoài chắc chắn không thể biết được.

Hơn nữa, ông cũng không phải không biết tính của Tầm Chiêu, Tầm Chiêu muốn ném người ra ngoài hoàn toàn không quan tâm người đó có thân phận gì.” Bà cụ Dương lại cảm thấy chuyện này không có khả năng cao.
“Khi đó Tầm Chiêu và Đường Lăng đều ở trạng thái đề phòng toàn diện, rõ ràng khi đó Tầm Chiêu cũng sợ phía Quỷ vực chi thành sẽ gây khó dễ.”
“Không phải Trình Nhu Nhu nói Quỷ vực chi thành đã ra tay với Tầm Chiêu ở nước R, sau đó, vẫn là Trình Nhu Nhu ra mặt cầu xin cho Tầm Chiêu nên mọi chuyện mới lắng xuống sao.

Tôi đã cho người đi điều tra chuyện bên nước R, hoàn toàn ăn khớp với những lời Trình Nhu Nhu nói.” Ông cụ Dương vốn là một con cáo già nên ông ta đã cho người điều tra những chuyện Trình Nhu Nhu nói, sau khi chứng thực mới càng tin Trình Nhu Nhu hơn.
Mắt bà cụ Dương lập tức lóe lên: “Chúng ta đều không biết rõ chuyện cụ thể bên nước R, nhưng chuyện cầu xin Thành chủ của Quỷ vực chi thành mà Trình Nhu Nhu nói chắc chắn là giả.

Thành chủ của Quỷ vực chi thành là người vô cùng thông minh, sao có thể dễ dàng mắc lừa Trình Nhu Nhu được, cho nên ông

ta có lẽ đã sớm biết chuyện Trình Nhu Nhu là giả mạo.

Nếu Thành chủ của Quỷ vực chi thành đã biết Trình Nhu Nhu là giả thì sao có thể đồng ý lời cầu xin của cô ta chứ? E là ngay đến cả mặt của Thành chủ Quỷ vực chi thành, Trình Nhu Nhu cũng không được thấy ấy chứ.”
“Cho nên Trình Nhu Nhu vẫn luôn lừa chúng ta, người phụ nữ đáng chết đó!” Lúc này, bà cụ Dương đang cực kỳ phẫn nộ.
“Không ai ngờ mọi chuyện lại trở thành như vậy, bây giờ nói gì cũng vô dụng, quan trọng nhất là phải nghĩ cách làm thế nào giải quyết được vấn đề trước mắt.” Ông cụ Dương cũng tức giận, ông ta hận không thể lập tức giết chết Trình Nhu Nhu, nhưng ông cụ Dương biết lúc này họ còn phải đối mặt với vấn đề lớn hơn.
“Trình Nhu Nhu giả mạo công chúa, Quỷ vực chi thành chắc chắn sẽ không tha cho cô ta.

Ông nói xem, nếu chúng ta đối phó với Trình Nhu Nhu, sau đó giải thích rõ ràng mọi chuyện với Mặc Thành thì sao? Suy cho cùng, chúng ta cũng bị Trình Nhu Nhu lừa, có khi nào Mặc Thành sẽ nể tình với chúng ta hay không…”
“Trình Nhu Nhu chắc chắn là phải đối phó, giải thích với Mặc Thành cũng là chuyện phải làm, nhưng kết quả cuối cùng sẽ như thế nào không ai biết được, cho nên chúng ta vẫn phải chuẩn bị thật tốt.” Lúc này, ông cụ Dương không dám ôm theo suy nghĩ may mắn nữa, ông ta buộc phải làm hết sức, không để xảy ra bất kỳ sai sót nào.
Mặc dù nếu thật sự đối đầu với Quỷ vực chi thành thì việc không để xảy ra bất kỳ sai sót nào là hoàn toàn không thể.
“Bây giờ, Tầm Chiêu đã rời khỏi nhà họ Dương, cũng không quan tâm đến Dương thị nữa, nếu Quỷ vực chi thành đối phó với chúng ta ngay lúc này, chúng ta sẽ rất khó để ứng phó lại, cho nên chúng ta buộc phải nghĩ cách để Tầm Chiêu quay về.” Ông cụ Dương nghiêm túc suy nghĩ, vẻ mặt nặng nề: “Chỉ là, muốn Tầm Chiêu quay về, e là…”
Ông cụ Dương cũng biết bây giờ muốn Dương Tầm Chiêu trở về nhà họ Dương, đây là một chuyện rất khó.
“Tôi đi xin nó, tôi đi cầu xin nó quay về, tôi trút bỏ thân phận, hạ mình, không cần thể diện nữa, không quan tâm bất cứ thứ gì nữa, tôi đi cầu xin nó, chỉ cần nó chịu quay về, muốn tôi làm gì cũng được.” Bà cụ Dương lập tức thể hiện thái độ.

Bà biết mặc dù ông cụ Dương không nói gì về chuyện của Trình Nhu Nhu trước đó, nhưng trong lòng ông chắc chắn vẫn có ý trách móc bà, cho nên bà buộc phải lấy công chuộc tội.
Huống hồ, bây giờ, nhà họ Dương thật sự rất cần Tầm Chiêu quay lại.


Vì nhà họ Dương, vì Dương thị, bà bằng lòng đi cầu xin Tầm Chiêu.
“Với tình hình bây giờ, sợ là Tầm Chiêu không chịu gặp chúng ta ấy chứ, bà có cách gì không?” Ông cụ Dương nghe bà cụ Dương nói vậy, vẻ mặt rõ ràng thả lỏng hơn chút.
Ông cụ Dương vẫn rất hiểu bà cụ Dương, ông ta biết nếu bà cụ Dương đã nói như vậy thì chắc chắn là đã nghĩ ra cách gì đó!!
“Ông cho người điều tra thử bây giờ Tầm Chiêu đang ở đâu? Sau khi tra ra địa chỉ của Tầm Chiêu, tôi sẽ đi thẳng đến tìm nó.

Nếu nó không chịu gặp tôi, tôi sẽ quỳ bên ngoài nhà nó, cho đến khi nó chịu gặp tôi, cho đến khi nó đồng ý quay về thì thôi.

Nếu nó không đồng ý, tôi sẽ quỳ đến chết ở bên ngoài cửa nhà nó.” Bà cụ Dương âm thầm nghiến răng, nơi sâu thẳm trong mắt mang theo tia tàn nhẫn.
Từ trước đến nay, bà cụ Dương vẫn luôn là người rất tàn nhẫn, cho nên bà ta thật sự có thể làm ra được loại chuyện như vậy.
Dù sao, trước đây để lừa Tầm Chiêu quay lại, ngay đến cả con ruột của mình, bà ta cũng hi sinh.
Ông cụ Dương ngẩn người ra một lát, nhưng không nói thêm gì nữa, cho dù cách này có hợp lý hay không thì bây giờ họ hoàn toàn không còn cách nào khác.
“Được, tôi sẽ cho người điều tra.” Lát sau, ông cụ Dương mới khẽ đáp lại một câu.
“Yên tâm đi, tôi chắc chắn sẽ khiến Tầm Chiêu quay về.

Tầm Chiêu dù có nhẫn tâm như thế nào thì cũng không thể trơ mắt đứng nhìn tôi quỳ liên tục bên ngoài cửa nhà nó được.

Huống hồ nếu để người khác nhìn thấy thì cũng không tốt cho Tầm Chiêu, Tầm Chiêu chắc chắn vẫn rất kiêng dè.” Chủ ý này của bà cụ Dương cũng không tồi, vừa muốn lợi dụng sự mềm lòng của Dương Tầm Chiêu, vừa muốn lợi dụng dư luận để ép Dương Tầm Chiêu.
Thủ đoạn như vậy, từ trước đến nay bà cụ Dương vẫn là giỏi nhất.
“Lần này chỉ cần Tầm Chiêu quay lại, chúng ta nhất định phải đối xử tốt với nó, không được ép nó nữa.” Bà cụ Dương rõ ràng rất có lòng tin, bà ta cho rằng Dương Tầm Chiêu chắc chắn sẽ quay về, thậm chí bà ta đã chuẩn bị xong mọi chuyện sau đó!!.



trước sau
Bình luận văn minh lịch sự là động lực cho tác giả. Nếu gặp chương bị lỗi hãy "Báo lỗi chương" để BQT xử lý!
Sử dụng gói vip bạn sẽ được phép tắt hết quảng cáo khi đọc truyện