Đôi môi Hàn Nhã Thanh nhếch lên, trái lại thấy khá mong chờ.
Trò mèo giương đông kích tây này hơi ấu trĩ, nhưng cũng thú vị đó.
"Thấm Nhi, cháu biết là ai không?" Lúc này sắc mặt Phạm My đầy nghiêm trọng, bà ta đề phòng đủ kiểu, không ngờ đến cuối vẫn không đề phòng được.
Chuyện này rõ ràng là nhằm vào Thanh Thanh!!
Là ai? Lông mày Hàn Nhã Thanh nhướng lên, cách thức nay khá phô trương, cũng hơi khoa trương nữa, chẳng hề có gì tự giác khi lén lút trộm đồ.
Không giống với tác phong mà cô quen.
Không phải tác phong của Đường Bách Khiêm, hơn nữa với sự hiểu biết của cô về Đường Bách Khiêm, Đường Bách Khiêm cũng không thể nào hành động nhanh thế sau khi chuyện lần trước vừa bị lộ ra.
Chắc chắn cũng không phải Trác Hiểu Lam.
Bây giờ Trác Hiểu Lam còn ở đồn công an, gần đây ba mẹ Trác vì chuyện của Trác Hiểu Lam mà bôn ba khắp nơi, đi khắp nơi nhờ vả người khác, nhưng cái kết của Trác Hiểu Lam chắc chắn là ngồi tù cho hết quãng đời còn lại.
"Tạm thời vẫn chưa rõ ạ." Lúc này Hàn Nhã Thanh thật sự không có phương hướng nào, thật sự không nghĩ ra ai muốn làm thế.
Cũng vào lúc này, điện thoại của Viện trưởng đổ chuông, tiếng chuông của Viện trưởng rất kêu, lúc này đột nhiên vang lên khiến Phạm My sợ hết hồn.
Viện trưởng nhanh chóng nghe điện thoại, nhất thời sắc mặt thay đổi mấy kiểu.
"Đã bắt được người, nhưng không tìm thấy đồ trên người cậu ta, cậu ta cũng không chịu nhận, nói chúng ta vu oan cậu ta, đang gây ồn ào bên dưới đây." Viện trưởng cúp máy nhìn Hàn Nhã Thanh, sắc mặt đó đúng là một lời khó mà nói hết được.
Hiển nhiên là Viện trưởng cũng không ngờ chuyện sẽ thành thế này.
"Cậu ta còn ầm ĩ nữa sao? Cậu ta cướp đồ của chúng ta, cậu ta còn mặt mũi mà gây ầm ĩ nữa? Kẻ trộm ngày nay đã phách lối đến thế rồi sao?" Phạm My tức giận: “Thế này rồi mà còn không biết phải trái nữa?"
"Bà Đường, cô Đường, bây giờ làm sao đây?" Bây giờ Viện trưởng không dám tự chủ trương trước chuyện như thế này.
"Đi xuống xem xem." Hàn Nhã Thanh nhẹ nhàng cười.
Nếu cô không đoán sai, vậy mục đích của người đó chắc là dẫn cô xuống.
Nếu thế, vậy đi xuống xem thôi, chỉ có thế mới có thể biết được mục đích thật sự của người đó, cũng chỉ có thể mới có thể tra ra kẻ đứng sau người đó.
"Được, đi thôi, mợ cũng muốn xem xem rốt cuộc là kẻ nào?" Tính cách của Phạm My nóng nảy sẵn rồi, với chuyện thế này đã không nhịn nổi từ lâu.
"Viện trưởng, có thể gọi thêm mấy bảo vệ đến không?" Đến bây giờ Hàn Nhã Thanh vẫn chưa biết mục đích của người ta, tuy ở nơi như bệnh viện, hơn nữa còn là bệnh viện nhà họ Đường, chắc hẳn đối phương cũng không dám làm bậy.
Nhưng để đề phòng, Hàn Nhã Thanh cảm thấy cần phải làm chút chuẩn bị.
"Được." Viện trưởng nghe thấy lời nói của Hàn Nhã Thanh, sắc mặt lúc này cũng nghiêm trọng hơn, nhưng Viện trưởng cũng không hỏi nhiều, bây giờ chuyện thành thế này đã nằm ngoài tầm kiểm soát của ông ta rồi.
Bây giờ ông ta chỉ có nghe theo lời cô cả Đường, lời nói của cô cả Đường chắc chắn không sai đâu.
"Thanh Thanh, có nguy hiểm không? Nếu có nguy hiểm thì chúng ta đừng xuống nữa nhé?" Vốn dĩ Phạm My chỉ mong lập tức đi xuống, nhưng vừa nghĩ đến việc Hàn Nhã Thanh có thể gặp nguy hiểm, bà ta đương nhiên không dám lỗ mãng.
"Không sao, là để đề phòng thôi ạ, trong bệnh viện nhà họ Đường, họ không dám làm bậy đâu." Khi Hàn Nhã Thanh nói ra những lời này thì môi nở nụ cười, sắc mặt rất tự nhiên, không thấy gì bất thường.
Phạm My cũng yên tâm.
Ba người nhanh chóng xuống dưới lầu, chàng trai ban nãy đoạt tài liệu trong tay Viện trưởng rồi bỏ chạy lúc này đang tranh cãi với bảo vệ.
"Mấy người dựa vào bằng chứng đâu mà bắt tôi? Mấy người dựa vào cái gì mà vu oan tôi? Mọi người đến đây phân xử đi.
Tôi đến bệnh viện nhà họ khám bệnh, họ đột nhiên bắt tôi, nói tôi cướp đồ của bọn họ? Một thiếu niên tốt nhiệt huyết chính trực như tôi, sao lại bị mấy người oan uổng như thế được?" Giọng nói của người đó rất cao, sắc mặt đầy giận dữ bất bình, như bị oan uổng thật.
Nếu ban nãy Phạm My không tận mắt nhìn thấy người này cướp tài liệu từ trong tay Viện trưởng, thì Phạm My cũng cho rằng người này bị oan thật.
"Hiện nay thiếu niên tốt hiền lành chính trực được như tôi chẳng nhiều đâu.
Mấy người vu oan hãm hại tôi như thế, đây là muốn hủy hoại tôi, mấy người có ý gì đây? Có ý gì đây hả? Mấy người muốn hại tôi, đồ xấu xa các người muốn hãm hại tôi, hãm hại tôi, hãm hại tôi, các người cái đám điêu dân này..." Giọng nói của người đó rất to, cậu ta hét to như thế, gần như người của cả tầng lầu đều nghe được.
Bệnh viện thì vốn nhiều người, lúc này còn ngay sảnh, chính là nơi nhiều người nhất.
Cậu ta làm ầm ĩ như thế, chỉ trong thời gian ngắn thế thôi mà đã có rất nhiều người xúm lại hóng chuyện.
Hàn Nhã Thanh nghe thấy lời nói của người đó thì ánh mắt lóe lên, tác phong này hình như không đúng lắm nhỉ?
Sao lại có cảm giác như muốn hát tuồng vậy?
Chuyện này còn có thể phô trương hơn nữa không? Còn có thể khoa trương hơn nữa không?
"Não cậu ta không có vấn đề gì chứ?" Phạm My nhìn mà sửng sốt, đây không giống một cách thức bình thường.
Chẳng lẽ gặp phải một kẻ đầu óc có vấn đề?!
"Chẳng lẽ là bệnh nhân ở viện điều dưỡng kế