Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh từ từ cong lên từng chút một, độ cong kia trông rất đẹp, nhưng trong mắt cậu Hàn không biết tại sao lại cảm thấy lạnh sống lưng, cậu Hàn đột nhiên có một linh cảm rất không tốt!! Luôn cảm thấy sắp xảy ra chuyện lớn, hơn nữa là một chuyện vô cùng không tốt.
Hàn Nhã Thanh nhìn anh ta, trên mặt vẫn mang theo ý cười: “Quy tắc rất nghiêm….”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh cố ý dừng một chút, sau đó lại từ từ bổ sung: “Nghe anh nói như vậy, tôi lại nhớ đến….”
Lời nói của Hàn Nhã Thanh lại một lần nữa cố ý dừng lại, cậu Hàn chỉ cảm thấy một khẩu khí nghẹn trong cổ họng, không lên được cũng không xuống được, thấy Hàn Nhã Thanh dường như không có ý nói tiếp, cậu Hàn có chút gấp gáp: “Cô nhớ đến cái gì?”
Lúc cậu Hàn nói câu này, dùng lực nuốt nước bọt, cổ cũng duỗi ra theo, đôi mắt rất đẹp nhìn thẳng vào Hàn Nhã Thanh, cảm giác dáng vẻ giống như đang đợi tuyên hình phạt.
Tiểu Cửu rất xem thường liếc nhìn cậu Hàn, cô ta phát hiện cậu Hàn bây giờ đã ngu ngốc đến mức không có thuốc chữa, mỗi câu nói đều để lộ ra.
Cô chủ nhà họ Đường quá thông minh, một câu nói nghe có vẻ bình thường lại có thể phát hiện ra đạo lý huyền diệu mà người khác không thể phát hiện ra, cậu Hàn sai ở chỗ quá nhiều lời.
Nhưng Hàn Nhã Thanh chỉ cười, không nói gì nữa, có một vài lời không cần nói quá rõ ràng, như vậy hiệu quả sẽ càng tốt.
“Rốt cuộc cô nghĩ đến cái gì? Cô nói đi? Nói có một nửa, cô muốn tôi nghẹn chết sao?” Bình thường tính hiếu kỳ của cậu Hàn không nặng, bình thường không có chuyện gì có thể khiến anh ta tò mò, bởi vì bình thường chuyện anh ta muốn biết thì không thể không biết, nếu như đổi lại là người khác nói với anh ta một nửa, giữ lại một nửa, anh ta tuyệt đối có thể đánh người đó nửa sống nửa chết trước sau đó bắt người ta nói hết.
Nhưng cô chủ nhà họ Đường, cậu Hàn không dám đánh, cô chủ nhà họ Đường nói nửa vời với anh ta, anh ta hoàn toàn không thể cáu kỉnh, anh ta chỉ có thể nhịn, mà càng nhịn, càng tò mò, hơn nữa anh ta cũng thật sự muốn biết cô chủ nhà họ Đường rốt cuộc có đoán được không.
Hàn Nhã Thanh không thèm nhìn anh ta, trực tiếp đứng lên, từ trên giường đẩy bệnh nhân nhảy xuống, cô nằm một lúc như vậy, cơ thể đã phục hồi hoàn toàn rồi, không hề còn cảm giác không thoải mái.
“Nhã Thanh, bác sĩ nói…” Phạm My nhìn cô nhảy xuống như vậy, đã bị dọa sợ, vội vàng muốn ngăn cản, nhưng vì nóng lòng, quên vấn đề tên gọi, trực tiếp gọi Nhã Thanh.
Lúc đầu Đường Thấm Nhi là tên của mẹ Hàn Nhã Thanh, vì vậy mọi người nhà họ Đường đều gọi cô là Nhã Thanh, chỉ có ở bên ngoài lúc ở trước mặt người khác mới gọi Thấm Nhi.
Nhưng lúc nãy Phạm My quá nóng lòng, nên theo thói quen gọi Nhã Thanh.
Phạm My gọi xong mới chú ý đến vấn đề, bà vội vàng dừng lại.
Lúc Phạm My gọi, Hàn Nhã Thanh vốn dĩ quay đầu lại, ánh mắt đúng lúc rơi trên mặt của cậu Hàn và Tiểu Cửu, từ khuôn mặt của cậu Hàn và Tiểu Cửu, Hàn Nhã Thanh không nhìn ra bất kỳ cảm xúc khác biệt nào, một chút bất ngờ và kinh ngạc đều không có.
Khóe miệng của Hàn Nhã Thanh hơi cong lên, không khỏi bật cười: “Một chút cũng không ngạc nhiên! Xem ra, mấy người đều biết rồi.”
Hàn Nhã Thanh biết hai người trước mặt chắc chắn không phải là người bình thường, chắc chắn còn nhạy bén hơn người bình thường, sự cảnh giác chắc chắn cũng cao hơn người bình thường, phản ứng chắc chắn cũng nhanh hơn người bình thường.
Lúc trước Phạm My gọi cô là Thấm Nhi, lúc nãy lại gọi là Nhã Thanh, hai người bọn họ không thể không nghe ra, nhưng nghe ra lại không hề ngạc nhiên, chỉ có một khả năng.
Đó chính là bọn họ biết cô chính là Hàn Nhã Thanh.
Xem ra, điều biết được không ít, sợ là đào hết ra được tất cả những tin tức có thể đào về cô.
Hàn Nhã Thanh không hề thích người khác lén lút điều tra cô, đôi mắt hơi tối lại, trên mặt cũng có chút lạnh lùng.
“Hả? A!” Cậu Hàn hoàn hồn lại, đối diện với ánh mắt mang theo sự lạnh lùng của Hàn Nhã Thanh, trên mặt vội vàng tỏ ra ngạc nhiên, chỉ là nhìn có chút khoa trương.
“Đừng giả vờ nữa.” Hàn Nhã Thanh liếc nhìn anh ta: “Lúc này mới giả bộ, rõ ràng là giấu đầu hở đuôi.”
Hàn Nhã Thanh đột nhiên cảm thấy cậu Hàn ở trước mặt này không phải đầu óc không tốt chứ?
Tiểu Cửu lại nhìn cậu Hàn với ánh mắt xem thường, hơn nữa Tiểu Cửu còn từ từ nhấc chân, kéo dài một chút khoảng cách với cậu Hàn.
Cậu Hàn hôm nay chắc chắn ra khỏi nhà mà không mang theo não, cô ta muốn giả vờ không quen anh ta.
“Hôm nay anh thật ngốc!!” Tiểu Tân không tinh tế được như Tiểu Cửu, Tiểu Tân cười chế nhạo một cách trần trụi, cậu Hàn hôm nay thật sự quá ngốc, nói một câu sai một câu, sai ngày càng nhiều.
“Ngứa đòn đúng không? Đợi đấy cho tôi.” Tâm trạng của cậu Hàn lúc này đang không được tốt, Tiểu Tân còn đụng vào họng súng, cậu Hàn lườm Tiểu Tân, không hề che giấu ‘ý định giết người’ của anh ta.
Anh ta không có cách nào nắm được cô chủ nhà họ Đường, lẽ nào còn không thể chỉnh đốn được cái