Trương Minh Hoàng phát hiện tuy là bản thân mình không thể cưỡng cầu, nhưng mà trong lòng của ông ta vẫn rất muốn cưỡng cầu, muốn cưỡng cầu có một kết quả, một kết quả mà ông ta muốn, kết quả đó!
Ông ta hy vọng là chuyện này có thể cho ông ta một kết quả mà ông ta muốn, ông ta hi vọng đó thật sự là con gái của ông ta.
Đúng vậy, ông ta muốn cưỡng cầu, nhưng mà cả đời này chuyện mà ông ta cưỡng cầu không nhiều, chẳng lẽ là ông trời thật sự đối xử tàn nhẫn với ông ta như vậy à, ngay cả một chuyện cũng không thể thỏa mãn cho ông ta?
“Đúng đúng, chờ có kết quả thôi, sẽ nhanh có kết quả, đến lúc đó chắc chắn Thành thiếu chủ sẽ lập tức thông báo cho chúng ta.
” Quản gia Trọng âm thầm thở ra một hơi, hiện tại có mấy lời quản gia Trọng không dám nói, bây giờ cũng chỉ có thể cho kết quả.
Có điều là cho dù bọn họ biết thiết bị rất tân tiến, nhưng xét nghiệm ADN cũng phải cần mấy tiếng, nhanh nhất cũng phải sáng ngày mai mới có kết quả.
Quản gia Trọng cảm thấy là tối ngày hôm nay chắc có lẽ ông ta với thành chủ đều không ngủ, chỉ đợi có kết quả.
“Trọng, tôi nhớ đến hai mươi lăm năm trước! " Trương Minh Hoàng đột nhiên thay đổi chủ đề, nhưng mà Trương Minh Hoàng chỉ nói một nửa thì liền dừng lại.
Quản gia Trọng nhìn thành chủ nhà mình, chờ đợi câu nói phía sau của thành chủ.
Quản gia Trọng nhìn thấy thành chủ mình nhìn bức chân dung trước mặt mà ngẩn người, không dám lên tiếng làm phiền.
Không biết đợi bao lâu, quản gia Trọng mới nghe thấy thành chủ nhà mình nói: “Nếu như tôi biết sau này tôi có làm cách nào đi nữa cũng không tìm thấy cô ấy, cho dù năm đó tôi có liều mạng chết đi thì cũng không nên trở về vào thời điểm đó, tôi không nên bỏ rơi cô ấy vào lúc đó.
”
Tìm kiếm hai mươi năm, ông ta không hối hận, ông ta chỉ hối hận là lúc đó ông ta đã không ở lại, nếu như ông ta ở lại thì tuyệt đối sẽ không cho phép người ấy biến mất, bà ấy tuyệt đối sẽ không biến mất trong cuộc sống của ông ta.
Quản gia Trọng hung hăng hít vào một hơi, lúc đó bản thân thành chủ bị thương rất nặng, thần trí không rõ, mà khi đó kẻ thù cũng không muốn bỏ qua cho thành chủ, nếu lúc đó thành chủ còn không quay về, thế thì tuyệt đối không giữ được tính mạng.
Vậy mà thành chủ lại nói là tình nguyện lúc đó có chết đi chứ cũng không tình nguyện mất đi tin tức của bà chủ?
Hai mươi lăm năm qua, quản gia Trọng vẫn luôn tìm vợ giúp thành chủ, quản gia Trọng biết rất rõ tình cảm của thành chủ đối với vợ mình, nhưng mà giờ phút này quản gia Trọng vẫn còn kinh ngạc.
Khóe môi của quản gia Trọng giật giật, muốn khuyên thành chủ, nhưng mà quản gia Trọng lại phát hiện lúc này không nói nổi một chữ.
Tình cảm của thành chủ như thế này, ông ta làm sao khuyên được đây, khuyên như thế nào cũng không có tác dụng.
“Thành chủ, lúc đó thần trí của ông không rõ ràng, là tôi mang ông trở về, cho nên dù có sai thì đó cũng là lỗi của tôi.
” Quản gia Trọng nghĩ đến tình huống năm đó, cho nên ông ta phải lập tức đưa thành chủ trở về, lúc đó thành chủ bị thương quá nặng, nằm ở trên giường cả nửa năm mới có thể cử động.
Đương nhiên lúc đó ông ta không biết có chuyện gì xảy ra, cũng không biết có một khúc nhạc dạo đầu như thế, nếu như biết thì lúc đó ông ta nhất định sẽ tìm được người đó rồi mang về cùng.
“Trọng, ông không sai.
” Lời nói lúc nãy của Trương Minh Hoàng không có ý trách móc ai, với lại chuyện này Trọng không làm sai chỗ nào hết, ông ta chỉ hận là hận năng lực của mình không đủ, ngay cả người mình yêu mà cũng không thể bảo vệ.
Lúc ấy ông ta lại phát sinh chuyện như vậy với bà dưới tình huống đó, sau khi bà tỉnh lại thì chắc chắn sẽ rất hoảng sợ, rất lúng túng, nhưng mà sau đó ông ta lại rời khỏi ngay lập tức, không có cách nào an ủi bà, không thể làm bạn với bà, thậm chí ngay cả một câu chịu trách nhiệm với bà cũng không có.
Nếu như sau chuyện đó bà thật sự mang thai con của ông ta, như vậy thì một mình bà nuôi lớn đứa con, hơn nữa ông ta cũng không làm được gì.
Nghĩ tới những chuyện này, Trương Minh Hoàng chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng.
Bây giờ Trương Minh Hoàng chỉ nghĩ đến nếu cô cả nhà họ Đường thật sự là con gái của ông ta, thế thì ông ta phải đối mặt như thế nào?
Ông ta phải nói với cô như thế nào về chuyện năm đó?
Lúc này, trong lòng của ông ta cảm thấy hốt hoảng, một loại cảm giác hốt hoảng không nói thành lời.
“Thành chủ, chuyện năm đó không phải là lỗi của ông, nếu như cô cả nhà họ Đường thật sự là công chúa Quỷ Vực Chi Thành chúng ta, công chúa khéo hiểu lòng người, chắc chắn sẽ hiểu ông thôi.
” Sao quản gia Trọng có thể không nhìn ra được tâm tư của thành chủ nhà mình, trong lúc nhất thời tâm trạng của quản gia Trọng cũng trở nên nặng nề.
Từ khi nào mà thành chủ của ông ta lại lo được lo mất như thế?
Trương Minh Hoàng nghe thấy lời nói của quản gia Trọng, khóe môi hơi nâng lên một chút: “Nếu là con gái của tôi, tôi muốn là con bé có thể tùy hứng mà không phải khéo hiểu lòng người.
”
Câu nói này của Trương Minh Hoàng, nếu như đổi lại là người khác nói thì có vẻ không thích hợp, nhưng mà lời này nói ra từ trong miệng của thành chủ Quỷ Vực Chi Thành, dường như là một chuyện đương nhiên.
Cái gọi là khéo hiểu lòng người đơn giản chính là có thể hiểu được mọi người, quan tâm mọi người, người như thế này chắc chắn phải sống rất cẩn thận, nếu như không phải do cuộc sống ép buộc thì ai lại muốn có một cuộc sống phải cẩn thận từng li từng tí, khéo hiểu lòng người.
Ai mà không muốn