“Mẹ của cháu thật sự đã dạy cháu đó chú, cháu hiểu hết, chú yên tâm đi, cháu sẽ không để cho người xấu có cơ hội làm tổn thương cháu đâu.
” Sau khi Đường Vũ Kỳ nói lần lượt xong thì lại đưa ra lời tổng kết, lúc nói lời này, Đường Vũ Kỳ vô cùng tự tin.
“Mẹ của cháu dạy cháu rất tốt.
” Trương Minh Hoàng nhịn không được mà bật cười, đứa nhỏ này rất thông minh, cũng rất đáng yêu, thật sự càng nhìn càng để cho người ta yêu thích.
Nhưng mà phụ huynh của đứa nhỏ này dạy bảo cũng rất tốt, ngoan ngoãn, lễ phép, hơn nữa còn biết bảo vệ mình.
“Đương nhiên rồi, mẹ của cháu rất lợi hại.
” Nói đến mẹ, trong giọng nói của Đường Vũ Kỳ đều tràn đầy sự kiêu ngạo: “Mẹ của cháu là người mẹ lợi hại nhất trên thế giới này, cũng là người mẹ xinh đẹp nhất.
”
“Ừm.
” Trương Minh Hoàng mỉm cười gật đầu, chắc là trong mắt của mỗi đứa nhỏ, ba và mẹ của nó đều là người tốt nhất trên đời này.
“Cho nên không phải là cháu không biết tự bảo vệ mình, cũng không phải là cháu không biết tránh né nguy hiểm, mà là bởi vì cháu biết chú không phải là người xấu, biết chú sẽ không làm tổn thương cháu, cho nên cháu mới đến đây.
” Mặc dù bạn nhỏ Đường Vũ Kỳ rất hoạt bát, nhưng mà cũng không phải là người có tính tình thô lỗ, hơn nữa, từ nhỏ Đường Vũ Kỳ đã ở bên cạnh Hàn Nhã Thanh, tính cảnh giác và ý thức nguy hiểm cũng rất cao.
“Tại sao vậy?” Trương Minh Hoàng vẫn không hiểu tại sao cô bé này lại cảm thấy ông ta không có nguy hiểm, cô bé đã nói lời này mấy lần rồi, lúc nãy ông ta chỉ coi rằng cô bé không hiểu chuyện.
Nhưng mà lúc nãy cô bé lại có thể nói nhiều kinh nghiệm bảo vệ bản thân mình như thế, Trương Minh Hoàng biết mặc dù cô bé này vẫn còn nhỏ, nhưng mà có thể hiểu được không ít.
Tại sao cô bé lại có thể chắc chắn là mình không làm tổn thương cô bé vậy chứ?
“Cháu cũng không biết nữa, nhưng mà cháu cảm thấy chú không phải là người xấu, cháu chỉ biết là chú sẽ không làm tổn thương cháu.
” Thật ra thì Đường Vũ Kỳ cũng không biết là tại sao, cô bé không thể nói rõ ràng.
Ánh mắt của Trương Minh Hoàng chợt lóe lên, không biết vì cái gì, nhưng mà lại biết ông ta không phải là người xấu?
Lại biết là ông ta sẽ không làm tổn thương cô bé?
Đúng là ông ta sẽ không làm tổn thương cô bé, cho dù là trẻ con bình thường, ông ta cũng không có khả năng làm tổn thương, huống hồ chi là đứa nhỏ mà ông ta vừa gặp đã thích.
Phán đoán của đứa nhỏ này vô cùng chính xác.
Nhưng mà tại sao đứa nhỏ này lại có phán đoán như thế vậy chứ, cũng là vì dựa vào cảm giác trong lòng nó à?
Trương Minh Hoàng đột nhiên cảm thấy chuyện này có chút kỳ diệu, ông ta và đứa nhỏ này chưa từng gặp nhau, ngày hôm nay chắc chắn là lần gặp mặt đầu tiên.
Vừa nhìn một cái mà ông ta đã thích cô bé này rồi, hơn nữa tâm trạng của ông ta không chỉ bị đứa nhỏ này ảnh hưởng một lần, hơn nữa đứa nhỏ này còn kết luận là ông ta sẽ không làm tổn thương nó.
Tại sao lại như vậy?
Đường Vũ Kỳ dừng lại một chút, cô bé nhớ đến dáng vẻ của Trương Minh Hoàng mà lúc nãy mình nhìn thấy khi còn ở trong phòng khách, cô bé suy nghĩ rồi lại bổ sung thêm một câu: “Lúc nãy cháu nhìn chú từ đằng xa, cháu cảm thấy hình như là chú rất buồn, cho nên cháu muốn đến đây an ủi chú một chút.
”
Trương Minh Hoàng cũng đang nghĩ đến chuyện này, nghe thấy lời nói của Đường Vũ Kỳ, đột nhiên ông ta lại cứng người.
Ông ta cho rằng đứa nhỏ này đến đây cũng là bởi vì tò mò, nhưng mà không ngờ đến cô bé lại đến đây vì nguyên nhân này.
Là bởi vì cô bé nhìn thấy ông ta đau lòng, cho nên muốn đến đây an ủi ông ta.
Trương Minh Hoàng cảm thấy như có một cái gì đó đâm vào trong lòng của mình, có chút đau, là một cảm giác đau rất chân thật.
Đúng vậy, đúng là một loại cảm giác đau, cơn đau này rất kỳ diệu, rất chân thật, nhưng mà ông ta lại cảm nhận được một loại xúc động ấm áp.
Cảm giác này rất kỳ quái, đây là lần đầu tiên Trương Minh Hoàng có cảm giác như thế.
Ông ta cũng không hiểu tại sao sức ảnh hưởng của cô bé này đối với ông ta lại lớn như thế, một nụ cười của cô bé cũng có thể làm ảnh hưởng đến tâm trạng của ông ta, mà lúc này một câu nói của cô bé lại có thể làm đáy lòng của ông ta bị xúc động.
Hơn nữa, lực quan sát của cô bé này rất tốt, lúc nãy ông ta đứng ở đây không hề động đậy, không hề nói một câu nào, vậy mà cô bé này lại có thể nhìn thấy được ông ta đang khó chịu.
“Chú ơi, tại sao chú lại buồn vậy ạ?” Đường Vũ Kỳ thật sự muốn đến an ủi ông ta, nhưng mà để an ủi ông ta thì điều đầu tiên cần làm là phải hiểu rõ nguyên nhân mà ông ta buồn mới được.
Trương Minh Hoàng sửng sốt, mình buồn vì cái gì hả?
Một đứa nhỏ hỏi ông ta câu hỏi như thế, ông ta phải trả lời như thế nào đây?
Đứa bé này còn nhỏ như thế, cho dù ông ta có nói, cô bé cũng không hiểu.
Trương Minh Hoàng không trả lời, đôi mắt to sáng lấp lánh của Đường Vũ Kỳ cứ nhìn Trương Minh Hoàng, quan sát một hồi, Đường Vũ Kỳ lại mở miệng nói: “Chú đang đau lòng vì ai đó hả?”
“Tại sao cháu lại hỏi như vậy.
” Trương Minh Hoàng kinh ngạc nhìn Đường Vũ Kỳ, câu nói này là cô bé thuận miệng nói ra, hay là cô bé đoán được?
“Bởi vì chú trông có vẻ như là một người không thiếu bất cứ thứ gì, không thiếu đồ vật nào, vậy chắc chắn chú đang đau lòng bởi vì ai đó.
” Đường Vũ Kỳ nhìn Trương Minh Hoàng, lời nói này rất chắc chắn, không mang theo nửa điểm mập mờ.
“Sao cháu lại biết là chú không thiếu cái gì?” Trương Minh Hoàng lại càng kinh ngạc hơn nữa, nếu như đứa bé này chỉ thuận