Bởi lúc này đây, cô thực sự không biết phải nói gì nữa.
An ủi Bùi Dật Duy ư? Dường như ở vào tình huống này, nói bất cứ điều gì cũng không thích hợp!
“Cô ta còn làm một vài chuyện tệ hại với Nhã Thanh nữa.
Năm năm trước, một ngày trước lễ đính hôn của Nhã Thanh, cô ta làm tôi ngất đi, sau đó cho người bắt trói Nhã Thanh lại, định hại đời Nhã Thanh, cũng may lúc đó Nhã Thanh đã trốn thoát được.” Dĩ nhiên Bùi Dật Duy thấy được vẻ kinh ngạc của Liễu Ảnh, anh ta hơi bối rối, nhưng nhiều hơn thế là sự phẫn nộ.
Bùi Doanh không chỉ chuốc thuốc và làm chuyện ghê tởm kia với anh ta, cô ta còn muốn hại Hàn Nhã Thanh, cho nên, anh ta tuyệt đối không thể tha cho Bùi Doanh được.
“Cô ta...!Có phải cô ta bị điên rồi không?” Cuối cùng Liễu Ảnh cũng tìm lại được giọng nói của mình, đây cũng là lần đầu tiên cô được mở mang tầm mắt với loại người như Bùi Doanh, đúng là quá đáng sợ.
“Sự việc là như vậy đấy.
Ngày mai tôi sẽ đi tự thú, những chuyện khác có thể giấu được Nhã Thanh thì em cứ giấu giúp tôi.” Bùi Dật Duy không quan tâm tới cái nhìn của người khác, nhưng anh ta quan tâm tới Hàn Nhã Thanh, anh ta không muốn để Hàn Nhã Thanh biết những chuyện bẩn thỉu này.
“Đợi chút đã, nếu như chỉ vì nguyên nhân này mà anh giết cô ta, thì tình hình rất bất lợi với anh đấy.” Liễu Ảnh hít sâu một hơi, ban nãy cô chỉ mải phẫn nộ, bây giờ mới sực nhớ ra một vấn đề rất thực tế.
Chỉ vì Bạch Doanh gây ra chuyện đó với anh ta mà anh ta ra tay giết Bùi Doanh, tình huống này vô cùng bất lợi đối với Bùi Dật Duy.
“Tôi biết, không sao đâu, ngày mai tôi đi tự thú, cùng lắm thì lấy một mạng đền một mạng, tôi chỉ không muốn để Nhã Thanh biết chuyện này thôi, quá bẩn thỉu, tôi không muốn để cô ấy biết.” Bùi Dật Duy thấu hiểu tình hình sự việc này hơn bất cứ ai.
Trước đó, khi ra tay giết Bùi Doanh, anh ta đã biết rất