Mặc dù cô và Bùi Dật Duy lớn lên bên nhau từ thuở bé, nhưng mà hai người cứ ở với nhau cả đêm thế này cũng không thích hợp cho lắm, nên sau khi xác nhận anh ta đã ổn, cô liền định rời đi trước.
Sáng sớm mai, cô lại đến giúp anh ta xử lý chuyện của Bùi Doanh, chủ yếu vẫn phải xem thái độ bên phía cảnh sát thế nào.
Sau đó mới quyết định được cần phải làm gì.
Trong lòng Liễu Ảnh vẫn có đôi chút bất an, lại xem xét tình trạng của Bùi Dật Duy thêm lần nữa, phát hiện vẻ mặt anh ta càng lúc càng bình thường, hơi thở cũng càng lúc càng đều, có lẽ là ngủ được hơn hai tiếng rồi nên cơ thể anh cũng đã dần hồi lại, đúng thật là đã không sao nữa.
Lúc này Liễu Ảnh mới thở phào nhẹ nhõm, chuẩn bị rời đi.
Nhưng vào lúc này, Quản lý tiền sảnh của câu lạc bộ đã dẫn Tư Đồ Không đến trước cửa phòng.
“Mở ra.
” Tư Đồ Không híp mắt lại, anh ta biết cô và Bùi Dật Duy ở bên trong, nhưng lại không biết hai người đang làm gì trong đó.
Thật ra khi nói những lời này, trong lòng Tư Đồ Không rất lo lắng, anh ta sợ phải nhìn thấy chuyện mà mình không muốn nhìn thấy, nhưng mà tính cách và tác phong làm việc của anh ta không cho phép anh ta được lùi bước, anh ta nhất định phải biết rõ ràng chân tướng sự việc.
Anh ta muốn biết chân tướng, cho dù có tàn nhẫn, anh ta cũng không thể tự lừa dối mình được.
Quản lý tiền sảnh đã được ông chủ của mình mớm lời, đương nhiên sẽ không từ chối ý của Tư Đồ Không, lập tức bước đến mở cửa phòng.
Quản lý tiền sảnh biết Tư Đồ Không nhất định không muốn để người bên trong phát hiện, cho nên anh ta không gõ cửa đã mở luôn cửa ra.
Cửa phòng vừa mở ra, Tư Đồ Không khựng lại một giây, sau đó mới ngẩng đầu nhìn vào bên trong, nhưng mà bên trong trống trơn, không có một bóng người.
Tư Đồ Không ngẩn người, có hơi nghi ngờ, nhưng mà cơn giận trong lòng đã vơi đi không ít, chẳng lẽ bọn họ đã rời đi rồi sao?
Chẳng lẽ trong lúc anh ta không nhìn thấy thì bọn họ đã đi rồi?
Nếu như cô đã rời đi, vậy thì là anh ta đã hiểu lầm rồi.
Khi Lưu Trung Nam vừa nhìn thấy trong phòng không có người thì sắc mặt thoắt biến.
Anh ta biết phòng riêng này có phòng nghỉ, nếu người không ở trong phòng, vậy tám, chín phần mười là đang ở trong phòng nghỉ.
“Tổng giám đốc Tư Đồ, trong phòng riêng này có phòng nghỉ, có lẽ Tổng giám đốc Bùi đang ở trong phòng nghỉ, anh có muốn đi vào không?” Quản lý tiền sảnh không biết được suy nghĩ lúc này của Tư Đồ Không, anh ta nhìn thấy Tư Đồ Không đứng ở cửa không di chuyển, trong