Theo bản năng, Lưu Trung Nam quay sang nhìn Tổng giám đốc của mình.
Sắc mặt của Tư Đồ Không làm anh ta kinh hãi đến mức tim lập tức ngừng đập.
Toang rồi, toang rồi, sắp toang thật rồi.
Cả người Tổng giám đốc của anh ta lúc này đằng đằng sát khí, Lưu Trung Nam cảm thấy tiếp theo đây nhất định sẽ có máu chảy thành sông.
Lưu Trung Nam vô thức lùi lại một bước, thế nhưng hai chân anh ta đã mềm nhũn, bước lùi đó rất ngắn, rất ngắn, chỉ vừa đủ tạo ra một khoảng cách nhỏ xíu.
Lưu Trung Nam muốn lùi thêm một bước, nhưng nhìn thấy dáng vẻ Tổng giám đốc của mình lúc này, anh ta không thể nào lùi thêm được nữa.
“Ấy, bên trong phòng nghỉ có tiếng chuông điện thoại.
Xem ra sếp Bùi vẫn ở trong phòng chưa đi.” Quản lý tiền sảnh không hề hay biết tình trạng của hai người đang đứng trước cửa.
Vì không quay đầu nhìn lại, nên anh ta chẳng thể thấy được một Tư Đồ Không đang bừng bừng sát khí.
Anh ta chỉ nghe thấy tiếng chuông điện thoại từ bên trong vọng ra, nên mới phỏng đoán rằng Bùi Dật Duy đang ở trong phòng nghỉ.
Điện thoại ở bên trong thì ắt hẳn người cũng ở bên trong.
Quản lý tiền sảnh gõ cửa lần nữa: “Sếp Bùi, anh đang ở trong phòng nghỉ sao?”
Dù sao chăng nữa, Tổng giám đốc Tư Đồ vẫn đang đợi ở bên ngoài, ông chủ của anh ta còn đích thân dặn dò phải đưa Tư Đồ Không tới gặp Bùi Dật Duy, do đó, Quản lý tiền sảnh nhất định phải hoàn thành nhiệm vụ này.
Vậy nên, dù biết làm thế này sẽ quấy rầy Bùi Dật Duy ở bên trong, anh ta vẫn buộc phải làm.
Anh ta cũng chỉ là một người làm công, hết thảy mọi chuyện đều phải nghe theo lời ông chủ.
Liễu Ảnh đang rửa tay bên trong phòng nghỉ, nghe thấy tiếng nhạc vang lên, cô biết ngay đó là chuông điện thoại của mình.
Liễu Ảnh vặn vòi nước lại, vội vàng mở cửa, ra ngoài nghe điện thoại.
Nhưng khi cô tìm thấy chiếc di động thì chuông đã ngừng kêu.
Cô nhìn màn hình hiển thị thì thấy Tư Đồ Không gọi tới.
Liễu Ảnh nhíu mày, bình thường Tư Đồ Không rất ít khi gọi điện thoại cho cô, vậy mà hôm nay anh ta lại gọi cho cô mấy lần liền.
Chuyện này trước đây chưa từng xảy ra, không biết có phải là do đã có việc gì hay không.
Vốn dĩ Liễu Ảnh định đi vệ sinh xong sẽ về, nhưng Tư Đồ Không lại liên lạc với cô lần nữa, nên Liễu Ảnh vẫn muốn gọi lại cho anh ta trước.
Lưu Trung Nam rùng mình sợ hãi, chỉ còn thiếu điều ngã ngồi ra đất, cũng may anh ta phản ứng nhanh nên đã bám được vào bức tường bên cạnh.
Lúc này, Lưu Trung Nam có thể thấy rõ khuôn mặt nhìn từ phía chính diện của Tư Đồ Không.
Nụ cười đó làm Lưu Trung Nam nhớ