Anh ta cũng sắp sửa kết hôn rồi, mối quan hệ giữa hai người bọn họ kết thúc vừa hay lại không làm lỡ chuyện của anh ta.
Không phải như vậy rất tốt sao, tốt với anh ta, cũng tốt với cô.
Cô chẳng thể hiểu nổi, một chuyện vốn dĩ đang tốt đẹp như vậy tại sao cứ phải làm ầm ĩ lên thế này cơ chứ?
“Sao thế? Muốn vội cùng Bùi Dật Duy sánh bước bên nhau à?” Giọng nói của Tư Đồ Không vào lúc này lạnh lẽo tới run người, bàn tay chậm rãi vuốt lên cổ cô: “Trừ khi tôi chết.
”
Cô muốn ở bên Bùi Dật Duy, trừ khi anh ta chết rồi không nhìn thấy nữa, nếu không thì tuyệt đối không có chuyện đấy đâu.
Không, cho dù anh ta có chết, anh ta cũng kéo cả cô theo, sẽ không để cô được ở bên Bùi Dật Duy.
Trong từ điển của Tư Đồ Không chưa bao giờ có từ nào là buông tay cả, càng không có cái lý luận chó má rằng đã thích ai thì phải tác thành cho người đó.
Nếu anh ta đã thích, thì nhất định sẽ giữ cô lại bên cạnh mình!
Liễu Ảnh sửng sốt, ngơ ngẩn nhìn anh ta: “Vậy là, thỏa thuận của chúng ta đã tới hạn nhưng anh vẫn không để tôi đi, hóa ra là vì Bùi Dật Duy sao?”
Liễu Ảnh vẫn còn nhớ rõ lần đầu tiên Tư Đồ Không không để cho cô đi là cái lần cô tới bệnh viện thăm Bùi Dật Duy.
Lúc đó anh ta biết là cô đi thăm Bùi Dật Duy, hình như cũng biết rằng trong thâm tâm cô vẫn luôn thích Bùi Dật Duy.
Ra là anh ta vì điều này mà không để cho cô đi ư?
Là vì không cam lòng à? Bởi vì cảm thấy cô thích người khác, cô đi thăm người đàn ông khác, động chạm tới lòng tự tôn của anh ta sao?
Với tính cách đó của anh ta thì chuyện này cũng rất có thể đấy.
Dù sao thì từ đầu anh ta đã viết rõ trong thỏa thuận rồi, trong thời gian năm năm, cô không được có bất kì quan hệ gì với bất cứ người đàn ông nào khác, dù là nói chuyện vài câu với người đàn ông khác cũng không được.
Cô vẫn còn nhớ lúc đó anh ta đã nói rằng, nếu như cô vi phạm những điều này, anh ta nhất định sẽ để cho cô nếm hậu quả.
Tính tình anh ta luôn độc đoán như vậy,