Nhìn nụ cười nơi khóe môi cô, trong lòng Tư Đồ Không lại càng sục sôi lửa giận, anh ta ghét nhất dáng vẻ hiện giờ của cô, dửng dưng và bất cần.
Cô bảo vệ Bùi Dật Duy, có thể bất chấp vì Bùi Dật Duy là thế, vậy mà, đổi thành anh ta lại là thái độ thờ ơ không quan tâm.
Bây giờ Liễu Ảnh cũng lười phản bác lại, anh ta thích nói như thế nào thì cứ nói thế đi.
“Đã là người phụ nữ của tôi mà còn muốn đi tìm người đàn ông khác, em có tin tôi đánh gãy chân em không?” Hiện giờ Tư Đồ Không đang tức phát điên lên rồi, nhưng lại không thể thật sự làm gì cô, ngoài việc buông ra những lời ác ý.
“Anh có thể đi tìm những người phụ nữ khác mà.” Liễu Ảnh vốn không muốn để ý tới anh ta, nhưng lại bị anh ta đeo bám không thôi, nên cuối cùng, cô không nhịn được mà đáp lại một câu.
Tư Đồ Không cần gì phải giày vò cô như vậy, anh ta hoàn toàn có thể đi tìm những người phụ nữ khác mà.
Con ngươi Tư Đồ Không thoáng dao động, anh ta hằm hằm thở ra một hơi, giận dữ nghiến răng nghiến lợi.
Cô bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác?
Không ngờ cô lại bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác?
Vậy thì đúng là cô không hề quan tâm gì đến anh ta thật rồi.
Chỉ cần có quan tâm đến anh ta một chút thôi, cô sẽ không đời nào bảo anh ta đi tìm người phụ nữ khác.
Khi biết được cô đang ở chung với Bùi Dật Duy, anh ta còn căm hận đến mức muốn giết người.
Nhưng cô thì lại chẳng mảy may bận tâm.
Có phải cô chỉ mong đẩy được anh ta cho người phụ nữ khác, như vậy mới có thể ở bên cạnh Bùi Dật Duy không?
Cô mơ đẹp lắm.
“Liễu Ảnh, em nhớ kỹ cho tôi, đời này em đừng mơ được rời đi, dù em có chết cũng phải chết bên cạnh tôi.” Tư Đồ Không chính là người có tính cách như vậy, anh ta đã muốn gì thì nhất định phải giành được, không cần biết là dùng phương pháp gì.
Tư Đồ Không vẫn luôn ép Liễu Ảnh trên cửa phòng nghỉ, có lẽ vì dùng lực quá mạnh nên đã đẩy cả cánh cửa sau lưng ra.
Phòng nghỉ không lớn, nhìn từ cửa vào là có thể nhìn rõ hết quang cảnh trong phòng.
Bùi Dật Duy còn đang nằm ngủ trên giường, dường như anh ta ngủ rất say, hoàn toàn không hề bị bọn họ đánh